Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 123 - Chương 123 - Ước Hẹn Ba Ngày

Chương 123 - Ước hẹn ba ngày
Chương 123 - Ước hẹn ba ngày

- Tam Hoa Tụ Đỉnh, ngự khí di chuyển khoảng không?

Khi Lý Hoán Thiên triển lộ ra thủ đoạn này, Thiên Vũ kinh hô thành tiếng, tuy hắn mới vào Tiên Thiên, lại không làm được trình độ như Lý Hoán Thiên, nhưng hắn thấy thế nào không ra tu vi khủng bố của Lý Hoán Thiên đến trình độ nào?

- Hừ! Cố làm ra vẻ.

Diệp Hiên hừ lạnh lên tiếng, giữa đôi mắt có huyết quang xẹt qua, hắn bước ra một bước, hư không tám phương truyền đến tiếng nổ vang vô tận, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Diệp Hiên cũng bay lên từ mặt đất, đối lập cùng Lý Hoán Thiên.

- Chuyện này... chuyện này sao có thể?

Lúc đầu Lý Hoán Thiên thể hiện ra như thế đã làm cho Thiên Vũ coi là thần nhân, mà khi Diệp Hiên cũng triển ngự không bước đi, càng làm cho Thiên Vũ như rơi vào mộng, không ngờ Diệp Hiên lại mạnh mẽ tới mức như thế, xem bộ dáng như là có thực lực chống lại cùng Lý Hoán Thiên.

Không chỉ Thiên Vũ ngây ra, mà cả hội trường cũng thay đổi không tiếng động, nguyên nhân là Diệp Hiên từng bước triển lộ ra tu vi, thực sự quá kinh người.

Chân mày Lý Hoán Thiên vặn cùng một chỗ, ánh mắt nhìn Diệp Hiên cũng hiện ra vẻ trịnh trọng, hắn làm sao cũng không ngờ, khi hắn lại trở về phàm trần, thậm chí một tiểu bối đời sau lại có tu vi mạnh mẽ như vậy.

Tu vi của một người, là thông qua tích lũy tháng ngày mà hình thành, nhưng đây cũng không phải tuyệt đối, thế gian này luôn luôn có một loại người khác như vậy, bọn họ thiên tư vô song, tài tình cao tuyệt, không thể dùng tuổi tác để phán đoán tu vi.

Hiển nhiên, ở trong mắt Lý Hoán Thiên, Diệp Hiên chính là loại người này.

Ước ao, đố kị, còn có sự không cam lòng cực lớn, Lý Hoán Thiên tự hỏi, nếu như hắn có tư chất vô song như Diệp Hiên, thì làm sao lại sống uổng trăm năm thời gian, chỉ sợ sớm đã đột phá Tiên Thiên cửu trọng, bước vào Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết kia.

Một người đố kị là rất đáng sợ, tuy Lý Hoán Thiên ở trong lòng mọi người chính là một vị thần nhân, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một con người, là người thì không tránh được thất tình lục dục, điều này cũng làm cho ánh mắt hắn nhìn Diệp Hiên dần dần hiện ra sát cơ lạnh lẽo.

- Thực sự không ngờ, lão phu trăm năm không bước đến phàm trần, vậy mà thế gian lại có hạng người yêu nghiệt như ngươi, nếu như cho ngươi chút cơ hội chẳng phải là để cho ngươi bước vào Lục Địa Thần Tiên?

Lý Hoán Thiên âm trầm lên tiếng, trong mắt đều là tràn đầy đố kị ý.

- Lục Địa Thần Tiên?

Diệp Hiên cười khẩy, nói:

- Xem ra ông đối với hai chữ thần tiên này có chút hiểu lầm, mà tính mạng của ông vẫn mãi chỉ dừng lại ở trình độ phàm nhân, sự dốt nát của ông xác thực để cho tôi đây cảm thấy nực cười.

- Tiểu bối, ngươi muốn chết!

Boong boong boong!

Phi Tuyết kiếm ông hưởng, kiếm quang rét lạnh đang tăng vọt, trực tiếp lơ lửng ở trước người Lý Hoán Thiên, giống như sau một khắc đã muốn ra tay với Diệp Hiên.

- Đến đây, để cho tôi nhìn một chút xem ông có bao nhiêu năng lực.

Nụ cười Diệp Hiên có chút tàn khốc, âm thanh cũng càng trở nên âm lãnh.

Ùng ùng!

Làm Lý Hoán Thiên bộc phát ra tu vi Tiên Thiên tầng năm, hư không đang rung chuyển, không khí nổ đùng, Phi Tuyết kiếm bị hắn cầm vào trong tay, Tiên Thiên Kiếm Khí không ngừng phun ra nuốt vào kia càng chỉ tới phía Diệp Hiên.

- Kiếm thứ nhất.

Tiên Thiên Kiếm Khí tranh minh nổ vang, Lý Hoán Thiên giống như hóa thân của tuyệt đại tiên kiếm, một kiếm chém ra mang theo thao thiên kiếm mang, chém tới Diệp Hiên.

- Ngự khí thành kiếm? Chẳng qua cũng chỉ như thế này!

Đối mặt với kiếm mang của Lý Hoán Thiên, mặt Diệp Hiên vẫn không đổi sắc, một đôi kiếm chỉ cắt qua khoảng không, một thanh thiên kiếm màu đỏ ngưng hình ở trong hư không, còn có tiếng âm hồn kêu thảm thiết từ trong thiên kiếm màu đỏ truyền đến.

- Chém!

Huyết hải thao thiên, âm hồn gào thét, Diệp Hiên phun ra một chữ đơn giản này, chỉ thấy thiên kiếm cuồng bạo ông hưởng, mang theo lực lượng không thể địch nổi chém giết tới Lý Hoán Thiên.

Ầm!

Kình thiên nổ, hư không chấn động, khi hai nguồn lực lượng đụng thẳng vào nhau, khí lãng cực kỳ khủng bố băng xạ ra tám phương đi, cũng trong nháy mắt bao phủ cả hai người.

Màng tai ông hưởng, ánh mắt mơ hồ, không có ai biết kết quả như thế nào.

Đầy đủ qua hơn mười hơi thở thì tầm mắt mọi người cũng đã rõ ràng, một màn hiện lên trước mắt triệt để làm cho bọn họ dại ra, giống như tự mình rơi vào mộng cảnh.

Trong hư không.

Diệp Hiên đứng chắp tay, khuôn mặt không một gợn sóng, trái lại Lý Hoán Thiên sớm đã rơi trên mặt đất, chỉ là cầm Phi Tuyết kiếm trong tay, cơ thể không có bất kỳ thương thế gì, nhưng lại lấy đôi mắt nghiêm trọng nhìn về phía Diệp Hiên.

Ở trong tưởng tượng của mọi người, đối mặt với vị Tuyệt Kiếm Tiên - Lý Hoán Thiên trăm năm trước này, Diệp Hiên tuyệt đối không thể nào là đối thủ, ở dưới một kiếm của Lý Hoán Thiên, Diệp Hiên sẽ hóa thành một bộ thi thể lạnh như băng.

Nhưng sự thực lại không như thế, Diệp Hiên cũng chưa chết, ngược lại Lý Hoán Thiên lại rơi xuống đất, vậy làm sao có thể làm cho bọn họ không kinh ngạc cho được?

- Hoán Thiên tiền bối, ngài không sao chứ?

Khuôn mặt Nam Cung Thiên bất định, càng là thận trọng thử dò xét nói.

- Tiểu bối, ngươi rất tốt, đủ để làm đối thủ của ta. Ba ngày sau, Đỉnh Tử Cấm Thành, đến lúc đó thì ngươi và ta cùng phân cao thấp.

Lý Hoán Thiên nói xong, xoay người rời khỏi hội trường, mà sắc mặt Nam Cung Thiên lại rất phức tạp, không biết vì sao Lý Hoán Thiên phải rời khỏi, chỉ là ngọn núi hắn dựa vào đều đã đi, hắn cũng chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Diệp Hiên, bước nhanh đi theo Lý Hoán Thiên.

Trong hư không.

Diệp Hiên nhìn bóng lưng Lý Hoán Thiên cùng Nam Cung Thiên rời đi, khóe miệng Diệp Hiên lại câu một nụ cười nghiền ngẫm, hắn cũng không có ngăn cản hai người rời khỏi, trong mắt càng xuất hiện một tia sáng khó lường.

- Diệp tiên sinh, ngài không sao chứ?

Thanh Long lo lắng hỏi.

- Anh cảm thấy tôi sẽ có chuyện gì sao?

Diệp Hiên mỉm cười, từ trong hư không đi xuống.

Bình Luận (0)
Comment