Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1262 - Chương 1262 - Nhị Đế Yêu Tộc Khuất Nhục

Chương 1262 - Nhị Đế Yêu Tộc Khuất Nhục
Chương 1262 - Nhị Đế Yêu Tộc Khuất Nhục

- Nhưng chẳng lẽ chúng ta vẫn luôn bị Vu tộc ức hiếp?

Đế Tuấn run giọng hỏi.

- Hậu thổ thành Thánh, Vu tộc quật khởi, Yêu tộc ta đã vô lực hồi thiên, cùng lắm thì Thượng cổ Yêu Đình ta lần nữa ẩn núp không ra, từ đó quy ẩn trong tiểu thế giới, chỉ là đáng thương cho ức vạn yêu tộc nhỏ yếu trong tam giới, tương lai sẽ trở thành đối tượng Vu tộc nô dịch.

Đông Hoàng Thái Nhất tuyệt vọng thở dài.

Từ khi Hậu Thổ thành Thánh, Đông Hoàng Thái Nhất đã biết, Yêu tộc đã đi đến tuyệt lộ, sẽ không có bất kỳ hy vọng gì, trừ phi Yêu tộc hắn lại có thể xuất hiện một vị Thánh nhân, như thế mới có thể có lực lượng chống lại Vu tộc.

Đáng tiếc, trong thiên địa chỉ có bảy Thánh vị, Yêu tộc căn bản không có Thánh nhân xuất hiện, mà Đông Hoàng Thái Nhất hắn mặc dù có tiên thiên chí bảo Hỗn Độn Chung, nhưng đối mặt với vị Hậu Thổ Thánh nhân của Vu tộc, hắn căn bản không phải đối thủ.

- Đại ca, ngươi... Ngươi nói Diệp Hiên sống hay chết?

Bỗng nhiên, Đế Tuấn âm thầm truyền âm.

Nghe thấy lời của Đế Tuấn, sắc mặt Đông Hoàng Thái Nhất ngẩn ra, trong đầu xẹt qua gương mặt của Diệp Hiên, càng nhớ tới cảnh tượng năm đó hắn không sợ Thánh nhân.

- Hắn?

Đông Hoàng Thái Nhất cười chua xót, nhẹ giọng thở dài nói:

- Ta vốn vẫn cho rằng hắn mới là vị Thánh nhân thứ bảy, đáng tiếc cuối cùng là Hậu Thổ thành Thánh, cho dù hắn còn sống trên đời, nhưng bảy vị Thánh nhân đồng loạt xuất hiện, hắn đã không còn cơ hội, ngươi nhắc đến hắn có ích lợi gì?

- Đại ca, ta luôn có một loại cảm giác, Diệp Hiên này tuyệt đối không có khả năng cứ như vậy mai danh ẩn tích, hắn nhất định sẽ xuất hiện lần nữa.

Đế Tuấn khẽ run lên nói.

- Xuất hiện thì như thế nào?

- Dưới Thánh nhân đều là con kiến hôi, ngươi không phải không hiểu đạo lý này, hơn nữa hắn và Thượng cổ Yêu Đình ta là địch không phải bạn, tuy ta cũng rất bội phục hắn, nhưng ta ngươi ta và hắn chung quy là người của hai thế giới.

Đông Hoàng Thái Nhất cay đắng nói.

Hai đại Yêu Đế không còn tư thế cuồng ngạo như trước, ngược lại lộ ra buồn bực không vui, mà thế lực khắp nơi cũng bảo trì một khoảng cách với hai người, ngược lại lộ ra nụ cười thiện ý đối với mấy đại Tổ Vu của Vu tộc.

Vạn pháp không còn tăm hơi, thiên địa không hiện.

Diệp Hiên lặng yên xuất hiện phía sau hai đại yêu đế, càng làm cho hai người không phát hiện ra, hai đại Yêu Đế càng không biết, Diệp Hiên đều nghe vào tai cuộc đối thoại của hai người, điều này cũng làm cho ánh mắt hắn nhìn về phía hai người hiện ra vẻ quỷ dị.

Ầm ầm.

Chợt, Hậu Thổ cung phát sáng, cửa đá màu cổ đồng ong ong mở ra, hai vị tộc nhân Vu tộc đi ra từ trong cánh cửa, sau đó chắp tay thi lễ với các thế lực khắp nơi:

- Hậu Thổ nương nương mời chư vị vào cung.

Nói xong, hai vị Vu tộc thủ vệ nhường đường, người của các đạo thống khắp nơi bước nhanh mà vào, theo cửa cung ong ong đóng lại, mọi người cũng biến mất ở ngoài.

Trong Hậu Thổ cung.

Áo nghĩa sinh tử luân chuyển, thiên đạo thánh quang tràn ngập, Diệp Hiên đi theo phía sau hai đại yêu đế, căn bản không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện, khi Diệp Hiên nhìn thấy người ngồi xếp bằng ở phía sau, trong hai mắt xẹt qua một tia khó lường.

- Bái kiến Thiên Đạo Thánh nhân.

- Tham kiến Hậu Thổ nương nương.

Hậu Thổ ngồi xếp bằng trong Luân Hồi thánh quang, từng luồng thánh uy tràn ngập quanh người nàng, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách cực lớn, làm cho mọi người vừa mới tiến vào nơi này lần lượt quỳ lạy thi lễ với Hậu Thổ.

- To gan, yêu tộc ngươi vì sao không bái?

Bỗng nhiên, đồng nam đồng nữ bên cạnh Hậu Thổ quát lớn, điều này cũng làm cho mọi người cả kinh, nhìn lại chỗ Yêu tộc, lúc này mới phát hiện hai đại Yêu Đế chỉ khom người hành lễ, cũng không có quỳ lạy Hậu Thổ.

- Hậu thổ Thánh nhân ở trên, huynh đệ ta hai người là thiên địa thai nghén, càng đế quân của Yêu tộc, mặc dù không phải Thánh nhân, nhưng là vương của một tộc, chỉ quỳ lạy thiên đạo, kính xin Thánh nhân thứ lỗi.

Đông Hoàng Thái Nhất không kiêu ngạo không siểm nịnh, khom người thi lễ với Hậu Thổ.

- Đông Hoàng Thái Nhất?

Hậu Thổ ngồi xếp bằng trong Luân Hồi thánh quang, ba vạn năm trôi qua, nàng đã vững chắc thánh tâm, một thân tu vi Thánh nhân cũng viên mãn không chỗ thiếu sót, tự có một phen phong phạm của thiên đạo Thánh nhân.

- Thánh ý là thiên ý, thánh tâm là thiên tâm, bản thánh mặc dù không hợp đạo cùng trời giống Hồng Quân lão sư, nhưng bản thánh là thiên đạo Thánh nhân, có thể thay trời hành sự, Yêu tộc ngươi là để bổn thánh vào mắt?

Hậu Thổ bỗng nhiên mở mắt, luân hồi thánh quang tràn ngập ra trong hai mắt, thánh uy cực kỳ khủng bố đè lên người Đông Hoàng Thái Nhất cùng Đế Tuấn.

Đạp đạp đạp.

Thiên đạo Thánh uy quá mức đáng sợ.

Đông Hoàng Thái Nhất cùng Đế Tuấn mặc dù là Chuẩn Thánh tuyệt đỉnh, nhưng đối mặt với uy áp của Thánh nhân, hai người liên tục lui về sau ba bước.

- Hậu Thổ, ngươi chớ khinh người quá đáng.

Đôi mắt Đế Tuấn đỏ như máu, cất tiếng gào thét với Hậu Thổ.

- To gan, dám gọi thẳng tên bổn Thánh?

Sắc mặt Hậu Thổ đầy lạnh lùng, khẽ vậy ống tay áo, Luân Hồi thánh quang gào thét lao ra, trong nháy mắt trấn áp Đế Tuấn, càng khiến Đế Tuấn phun máu tươi mềm nhũn té xuống đất.

- Hậu Thổ nương nương thứ tội, tính tình nhị đệ ta cương liệt, hắn không có ý bất kính với Thánh nhân, Đông Hoàng thay hắn xin lỗi ngài.

Đông Hoàng Thái trong nháy mắt chắn ở trước mặt Đế Tuấn, sợ Hậu Thổ mượn cớ diệt trừ Đế Tuấn, bởi vì năm đó Vu Yêu đại chiến, Hắn và Đế Tuấn từng ra tay đánh Hậu Thổ trọng thương sắp chết, cũng là trong lần Vu Yêu đại chiến, Hậu Thổ trọng thương đi xuống Địa Phủ hóa thành Mạnh Bà.

Bình Luận (0)
Comment