- Diệp Hiên, không thể không nói, ngươi đích xác rất mạnh, có đủ tư cách ngồi ngang hàng với Thánh Nhân chúng ta, đáng tiếc ngươi quá mức kiêu ngạo không coi ai ra gì, cũng hoàn toàn không để Thánh Nhân chúng ta vào trong mắt, hôm nay sẽ để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Kim Cương Trạc.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lạnh lùng lên tiếng, Kim Cương Trạc đột nhiên bị hắn đánh ra, một luồng tia sáng màu bạc rực rỡ chói mắt đến cực điểm, trong nháy mắt giam cầm thân thể Diệp Hiên, mà quá trình này cực kỳ thuận lợi, Diệp Hiên ngay cả nửa điểm phản kháng cũng không làm ra.
- Ha ha.
Nhìn Diệp Hiên bị Kim Cương Trạc vây khốn, Nữ Oa cất tiếng cười to, ánh mắt trong nháy mắt trở nên âm độc, mà tứ đại Thánh Nhân lại phong bế không gian này, thiên đạo thánh lực cực kỳ đáng sợ gia trì trên Kim Cương Trạc, tránh cho Diệp Hiên có thể trốn thoát ra khỏi chí bảo phong ấn.
Chỉ khốn không giết, phong ấn Diệp Hiên ở sâu trong tinh không, mỗi một ngàn năm gia cố Thánh lực một lần, đây chính là tính toán của tứ đại Thánh Nhân, ngay cả khi chiến giáp màu đen trên người Diệp Hiên chính là chí bảo phòng ngự thì thế nào, bọn họ không có giết Diệp Hiên, tự nhiên không cần để ý đến uy năng phòng ngự của Tịch Diệt chiến y.
- Diệp Hiên?
Thông Thiên Giáo Chủ kinh giận rống to, hắn rõ ràng đã nhắc nhở Diệp Hiên phải cẩn thận, vì sao Diệp Hiên còn sơ suất bị Kim Cương Trạc giam cầm?
- Thiên Đế?
Bên kia tinh không, mọi người trong ba mươi ba trọng Thiên Đình xuyên thấu qua Huyền Thiên cảnh quan sát trận chiến đấu này, khi bọn họ nhìn thấy Diệp Hiên bị Kim Cương Trạc giam cầm, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kinh hoảng.
Chỉ có một người sắc mặt không thay đổi, trên mặt ngược lại mang theo một nụ cười đùa giỡn, mà người này chính là Thái Thượng Lão Quân.
Bên kia tinh không.
Nữ Oa bước tới trước người Diệp Hiên.
Sắc mặt đoan trang cao quý tràn ngập vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng hiện ra âm độc cực hạn.
- Diệp Hiên, cho dù ta không giết được ngươi, nhưng cũng phải vĩnh viễn trấn áp ngươi ở sâu trong tinh không, để cho ngươi vạn kiếp không được siêu sinh.
Tiếng nói của Nữ Oa tràn đầy sự thù hận.
Hôm nay nàng nhiều lần bị Diệp Hiên đánh chết, ước chừng bị Diệp Hiên đánh nát ba lần, điều này làm cho Nữ Oa nàng trở thành trò cười lớn nhất trong Thánh Nhân, cũng sẽ là sỉ nhục cả đời này của nàng, làm sao không để cho Nữ Oa căm hận Diệp Hiên đến cùng cực?
Cất tiếng cười to, đắc ý đến cực điểm, sắc mặt vốn tái nhợt cũng trở nên hồng nhuận, Nữ Oa không ngừng bước đi đến trước mặt Diệp Hiên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng thêm độc ác.
Lúc này!
Diệp Hiên bị Kim Cương Trạc giam cầm, sắc mặt không gợn sóng, một nụ cười quỷ dị lộ ra khóe miệng, ánh mắt nhìn về phía Nữ Oa càng xẹt qua vẻ tàn nhẫn.
- Chó con sắp chết đến nơi mà còn dám cười?
Nhìn nụ cười trên mặt Diệp Hiên, tâm thần Nữ Oa hơi động, ngoài mạnh trong yếu quát lớn.
Bỗng nhiên xoay người, Nữ Oa bái Nguyên Thủy Thiên Tôn một cái, nói.
- Ba vị sư huynh, Hậu Thổ sư muội, Diệp Hiên này nhiều lần làm nhục ta, nếu cứ phong ấn hắn như vậy, quả thực quá tiện nghi cho hắn, không bằng trước bỏ hắn vào hỗn độn lôi hỏa thiêu đốt, để cho hắn gặp phải... Hả?
Nữ Oa còn chưa nói xong, lời nói trong miệng dừng lại, bởi vì nàng đột nhiên nhìn thấy sắc mặt tứ đại Thánh Nhân tái nhợt, đôi mắt đều co rút đến cực hạn, tựa như bọn họ nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ khủng bố.
- Không tốt!
Nữ Oa chỉ ngốc trệ một hơi, nàng bỗng nhiên cảm giác được phía sau có một đôi mắt cực kỳ âm độc đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng nhanh chóng xoay người nhìn Diệp Hiên, nhưng khi nàng nhìn thấy cảnh tượng phía sau, cả người đều đờ đẫn tại chỗ, thể xác và tinh thần đều run rẩy đến cực hạn.
Nữ Oa thấy cái gì?
Diệp Hiên vẫn mỉm cười với cô như cũ, nhưng chuyện quỷ dị là, Kim Cương Trạc vốn đang vây khốn hắn lại xuất hiện trong tay hắn, mà môi Diệp Hiên đang khẽ nhúc nhích, giống như đang niệm một loại pháp quyết thần bí nào đó.
- Đi!
Diệp Hiên gầm nhẹ, trên mặt lộ ra vẻ tàn khốc dữ tợn, không đợi Nữ Oa lấy lại tinh thần, Kim Cương Trạc trong tay hắn trong nháy mắt đã giam cầm Nữ Kiêu ngay tại chỗ.
Nhưng cái này còn chưa xong, Diệp Hiên ầm ầm bước ra, trực tiếp xuất hiện trước mặt tứ đại Thánh Nhân, Tru Thiên Kích trong tay quét ngang ra, uy năng hủy thiên diệt địa bộc phát ra từ trong Tru Thiên Kích, cũng bức tứ đại Thánh Nhân không dám ngạnh đón một kích này, trực tiếp lùi lại trăm vạn dặm.
Ầm ầm.
Một kích hiển uy, tinh không bạo nát, từng viên tinh thần hóa thành bụi khói, cũng triệt để che khuất tầm mắt của tứ đại Thánh Nhân.
- Làm thế nào có thể...?
Ngoài trăm vạn dặm, Nguyên Thủy Thiên Tôn run rẩy thì thầm, hắn quả thực không thể tin được chuyện mình đang nhìn thấy qua, lại càng nghĩ không ra vì sao Kim Cương Trạc rõ ràng vây khốn Diệp Hiên, nhưng kết quả cuối cùng lại biến thành như vậy.
- Là hắn?
Bỗng nhiên, trong đầu Nguyên Thủy Thiên Tôn xẹt qua một đạo linh quang, hắn bỗng nhiên nhìn lại chỗ ba mươi ba trọng Thiên Đình, lại nhìn thấy Thái Thượng lão quân mặc tử kim bát quái bào đang mỉm cười với hắn.
- To gan, tiểu thiện thi ngươi lại dám làm hỏng chuyện tốt của Thánh Nhân chúng ta?
Nguyên Thủy Thiên Tôn nổi trận lôi đình, giống như gặp phải vô cùng nhục nhã, hận không thể một mình giết về phía Thiên Đình, đánh Thái Thượng lão quân hồn phi phách tán mà chết.
Sự thật được phơi bày, tất cả mọi thứ rõ ràng.
Ba vị Thánh Nhân rốt cuộc hiểu rõ hết thảy, sắc mặt mỗi người đều biến thành cực kỳ khó coi, bọn họ đường đường là Thánh Nhân dĩ nhiên quên mất sơ hở lớn như vậy.