Mà Nhân tộc Tam Hoàng còn có một bí danh, biệt danh này gọi là Hỏa Vân Tam Thánh.
Không sai, chính là Hỏa Vân Tam Thánh.
Nhân tộc Tam Hoàng ngang hàng Thánh Nhân, bọn họ chính là thành đạo khác, khuyết điểm duy nhất chính là vĩnh viễn không cách nào đi ra khỏi Hỏa Vân động, cho nên mới không được người ngoài biết đến.
Hôm nay Nữ Oa sắp chết thảm trong tay Diệp Hiên, Phục Hi làm sao có thể nhẫn tâm nhìn tiểu muội chết thảm, hắn cuối cùng hiện ra pháp tướng của bản thân, hy vọng có thể bảo trụ tiểu muội một mạng.
- Kính xin Diệp Thiên Đế giơ cao đánh khẽ, thả tiểu muội ta một con đường sống!
Phục Hi khom người bái lạy, thả tư thái bản thân xuống cực thấp, càng biểu hiện ra vẻ khiêm tốn.
- Ca?
Nhìn bộ dáng khiêm tốn của Phục Hi, Nữ Oa cắn chặt đôi môi, hơi nước không ngừng hiện ra trong hai mắt, bởi vì nàng biết huynh trưởng của mình là người vô cùng kiêu ngạo, nhưng hôm nay lại vì nàng mà buông tha tôn nghiêm, cầu khẩn Diệp Hiên.
Tự trách, xấu hổ giận dữ, hổ thẹn, còn có hối hận thật sâu, các loại cảm xúc phức tạp sinh sôi nảy nở ở đáy lòng Nữ Nùng, không ngờ khi nàng sắp đi đến cuối đời, tất cả mọi người đều phản bội nàng, chỉ có huynh trưởng của nàng chắn ở trước người nàng.
- Thiên hoàng Phục Hi?
Nhìn bộ dáng khiêm tốn của Phục Hi, Diệp Hiên nhíu mày, giọng nói trầm thấp đến cực điểm.
Rất mạnh, thật sự rất mạnh, cường đại hơn Nữ Oa nhiều, nếu như Diệp Hiên không có cảm giác sai, tu vi Phục Hi ít nhất sàn sàn với Nguyên Thủy Thiên Tôn, còn mạnh hơn mình một bậc.
- Thiên hoàng nhân tộc quả nhiên cũng không phải hư danh, chỉ là ta và Nữ Oa nàng đã không chết không thôi, hôm nay cho dù Phục Hi ngươi đến cầu tình, nàng tuyệt đối không có khả năng sống sót rời khỏi nơi đây..
Bỗng nhiên, Diệp Hiên lạnh lùng lên tiếng, trực tiếp bác bỏ thỉnh cầu của Phục Hi, càng không cho Phục Hi chút thể diện.
Đối với sự từ chối của Diệp Hiên, giống như Phục Hi đã sớm đoán được, khuôn mặt hắn có chút chua xót, nhưng vẫn bái lạu Diệp Hiên thêm một cái.
- Diệp Thiên Đế là cộng chủ tam giới, mà Nữ Oa nàng đã mất đi Thánh vị, từ nay về sau cũng sẽ không trở thành trở ngại của ngài, để cho ta mang nàng về Hỏa Vân động, ta cam đoan với Thiên Đế, vĩnh viễn không cho phép nàng đi ra Hỏa Vân động nửa bước, kính xin Diệp Thiên Đế thành toàn.
Phục Hi tuy là Thiên hoàng của nhân tộc, nhưng hiện tại càng thêm hèn mọn, chỉ hy vọng có thể hóa can qua thành hàon bình bảo về tính mạng của Nữ Oa, ngay cả vứt bỏ tôn nghiêm bản thân cũng không tiếc.
Theo lý mà nói, Phục Hi thân là Thiên hoàng Nhân Tộc, giờ phút này hèn mọn hạ mình cầu khẩn, Diệp Hiên tất sẽ cho đối phương mặt mũi này, hơn nữa đúng như Phục Hi nói, Nữ Oa đã không có bất kỳ uy hiếp gì đối với hắn, Diệp Hiên cũng không cần vì một Nữ Oa mà đắc tội Phục Hi.
Đáng tiếc, ý nghĩ muốn giết Nữ Oa cực kỳ kiên định trong lòng Diệp Hiên, bởi vì Diệp Hiên biết thật rõ một đạo lý, nếu hôm nay hắn hoán đổi vị trí với Nữ Oa, Nữ Oa tuyệt đối sẽ không bỏ qua tính mạng của hắn, tất sẽ đẩy hắn vào chỗ chết.
Nhân từ với địch là tàn nhẫn với mình, Diệp Hiên thủy chung tin vào câu danh ngôn chí lý này, mà hắn có thể đi đến tình trạng hiện tại, chính là dựa vào sát phạt quyết đoán, nếu trong lòng hắn có nửa điểm thương hại, không biết đã chết sớm bao nhiêu lần rồi.
Rốt cuộc, Lý U Vân cũngtrèo lên tới dưới mái hiên của một nhà dân, hắn dựa vào tường không ngừng thở hổn hển, từng đợt Hồng Trần Lực yếu ớt không ngừng sinh sôi nảy nở trong cơ thể hắn.
- Ở đâu ra tên ăn mày, mau cút đi.
Chợt, cửa nhà dân này bị mở ra, chỉ thấy một lão phụ vẻ mặt chán ghét đuổi Lý U Vân đi, trong tay cầm thanh trúc không ngừng đánh hắn.
- Đại tỷ ta bị kẻ ác hãm hại xin ngươi thương xót.
Lý U Vân gian nan lên tiếng, khổ sở cầu khẩn vị lão phụ này.
- Tên ăn mày thối, mau cút đi.
Đáng tiếc, lão phụ này cực kỳ điêu ngoa, thanh trúc trong tay không ngừng xua đuổi Lý U Vân, căn bản đối với Lý U Vân không có một chút lòng thương hại nào.
- Nếm hết nóng lạnh thế gian, phẩm tận nhân gian muôn màu, như thế mới có thể lịch lãm ra một trái tim hồng trần, con đường của hắn chỉ vừa mới bắt đầu.
Diệp Hiên âm thầm gật đầu nói.
Mưa càng lúc càng lớn, Lý U Vân bi thảm bò đi trong mưa lớn, lòng bàn tay hắn đều bị mài mòn, máu tươi đã nhuộm đỏ bàn tay của hắn, sắc mặt lão phụ kia cũng biến đổi, vội vàng phỉ nhổ một tiếng liền trở về nhà mình.
- Trời cao bất công, trời cao bất công.
Lý U Vân ở trong mưa lớn hận mà rít gào, nhưng ngoại trừ âm thanh sấm chớp truyền đến trong thiên địa, thì cũng không có bất kỳ người nào thương hại hắn.
Thời gian trôi qua như nước, tuế nguyệt thấm thoát thoi đưa.
Thời gian ba năm thoáng qua, trong ba năm này Lý U Vân hoàn toàn biến thành một tên ăn mày, một tên ăn mày làm cho người ta chán ghét đến cực điểm.
Dung nhan như ác quỷ, cơ thể hôi thối, mỗi ngày chỉ có thể bò trên mặt đất, càng phải cướp thức ăn cùng chó, nếu có người có thể thưởng cho hắn một đồng tiền, Lý U Vân đều sẽ cảm kích đến rơi nước mắt.
Thời gian là một thanh đao giết heo, nhưng triệt để thay đổi một người. Trong thời gian ba năm này, hắn vì để sống sót mà vứt bỏ cái gọi là tôn nghiêm, thật sự giống như một tên ăn mày bắt đầu ăn xin.
Không còn kiêu ngạo trước kia, cũng không còn cái gọi là tham vọng tráng chí, tất cả... tất cả đều chỉ vì để được sống sót, đây cũng là tín niệm duy nhất trong lòng hắn.
- Chư vị đại gia đại nương, xin thương xót đi.