Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1317 - Chương 1317 - Kết Thúc (2)

Chương 1317 - Kết thúc (2)
Chương 1317 - Kết thúc (2)

- Tiêm Tiêm, ngươi đứng lên đi, ta không trách ngươi.

Lý U Vân thở dài một tiếng, đưa tay đỡ Lý Tiêm Tiêm dậy, bởi vì hai người dù sao cũng quen biết một trận, hắn cũng biết Lý Tiêm Tiêm cũng là một trong những người bị hại.

- Tiêm Tiêm, giết hắn.

Bỗng nhiên, không còn thấy Lâm Phi Vân kêu khóc nữa, sắc mặt hắn trở nên hung ác mà âm trầm, miệng lại tàn nhẫn gào thét.

Phốc phốc!

Một đạo hàn quang đang lóe lên mà qua, chỉ nghe một tiếng kêu đau truyền đến từ trong miệng Lý U Vân, hắn kinh ngạc nhìn Lý Tiêm Tiêm trước mắt, cứ như không biết đối phương, bởi vì giờ khắc này chính Lý Tiêm Tiêm đang một đao đâm vào bộ ngực trong của hắn!

- Vì sao? Vì sao?

Lý U Vân kinh ngạc mở miệng, một tia máu tươi chảy ra từ trong lồng ngực hắn.

- Thật xin lỗi, thật xin lỗi!

Lý Tiêm Tiêm gắt gao nắm lấy lưỡi đao cắm vào lồng ngực Lý U Vân, hai mắt nàng đẫm lệ nhìn Lý U Vân, trong miệng không ngừng phát ra thanh âm bi thương.

- U Vân, ta có lỗi với ngươi, Lâm Phi Vân cho dù ngàn sai vạn sai, nhưng hắn là trượng phu của ta, càng là hài tử của phụ thân ta, ta tuyệt không thể nhìn hắn chết ở trong tay của ngươi.

Lý Tiêm Tiêm khóc ra tiếng, chỉ là nàng gắt gao nắm lấy lưỡi đao trong tay, không ngừng khuấy động tại lồng ngực Lý U Vân, trong mắt để lộ ra một màu điên cuồng.

- Ha ha.

Bỗng nhiên, Lâm Phi Vân đứng lên, trong miệng lần nữa phát ra tiếng cười cuồng vọng đắc ý nói:

- Lâm Phi Vân, tên phế vật này, ngươi mãi mãi cũng chỉ là một phế vật, ngươi muốn giết ta, đến a, tới giết ta a.

- Lý Tiêm Tiêm, từ đây về sau ngươi và ta ân đoạn nghĩa tuyệt.

Bỗng nhiên, Lý U Vân căm hận gào thét, hắn một chưởng đánh Lý Tiêm Tiêm bay ra, trở tay rút lưỡi đao cắm trong lồng ngực của mình ra, sau đó cầm chủy thủ trong tay bóp thành một đống thiết phấn, vết thương chỗ lồng ngực càng là hồi phục như cũ đứng với tốc độ mà mắt thường có thể thấy.

- Cái này... Cái này sao có thể... ?

Một màn như thế, trực tiếp để Lâm Phi Vân ngốc trệ ngay tại chỗ, mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp toàn thân hắn, một cỗ khủng bố không lời xâm nhập vào trên tâm linh hắn.

- U Vân huynh, ta... !

Lý Tiêm Tiêm đau thương cười một tiếng, không nghĩ tới chính mình quyết tâm tàn nhẫn, vẫn là không có giết được Lý U Vân.

- Lâm Phi Vân, ngươi đi chết đi.

Lý U Vân cũng không khống chế được mình nữa, hắn thao thiên phẫn nộ, hắn một chưởng liền vỗ tới Lâm Phi Vân, tấm lụa hồng hà óng ánh giữa trời kia trấn xuống hắn.

- Không!

Lâm Phi Vân sợ hãi kêu to, thế nhưng tại lúc này, một thân ảnh đột nhiên ngăn tại hắn trước mặt, cũng khó khăn lắm ngăn cản nhất kích tất sát này của Lý U Vân.

Ầm!

Lý Tiêm Tiêm bị đánh bay ra, trong miệng tuông trào máu tươi, toàn bộ lồng ngực đều sụp đổ xuống tại thời khắc này.

- Tiêm Tiêm?

Lâm Phi Vân kinh ngạc nhìn một màn này, cả người cũng không đủ sức mà ngồi quỳ chân trên mặt đất.

- Vì... vì sao?

Lý U Vân ngốc trệ mở miệng, hắn nhìn thân thể rách nát của Lý Tiêm Tiêm, hoàn toàn nghĩ mãi mà không rõ tại sao nàng phải liều chết che chở Lâm Phi Vân.

- Hắn... Hắn tội ác chồng chất... Hắn... Làm đủ trò xấu... Nhưng... nhưng ba năm này hắn đối với ta và hài tử đều dốc lòng chiếu cố... Càng không có có lỗi với mẫu tử chúng ta... Hắn dù sao cũng là trượng phu của ta a... Tiêm Tiêm... Không muốn xem lấy hắn chết...

Lý Tiêm Tiêm tại không ngừng ho ra máu, trên mặt hiện ra nụ cười bất đắc dĩ, cuối cùng là hương tiêu ngọc vẫn tại trước mặt Lý U Vân.

Lộp bộp!

Hai tay của Lý U Vân nắm chặt, từng luồng khí tức hồng trần xông lên trời, một loại hận ý không thể diễn tả được đang sinh sôi nảy nở, hắn sải bước đi về phía Lâm Phi Vân, hai tròng mắt đều đã đỏ như máu.

- Ta giết ngươi.

Tiếng Lý U Vân hận hận rống to.

- Nào, giết ta, Lý U Vân ngươi phế vật này, đến giết ta đi.

Lâm Phi Vân chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, hắn không còn bộ dáng hèn mọn như chó lúc trước, ngược lại vẻ mặt hung ác âm lãnh nhìn chằm chằm Lý U Vân.

- Ngươi tu tiên thì như thế nào, ngươi trở thành tu sĩ thì sao? Ngươi nhất định chỉ là một phế vật, ở trước mặt Lâm Phi Vân ta ngươi vĩnh viễn là một kẻ thất bại, cho dù đến hôm nay ngay cả Lý Tiêm Tiêm cũng phản bội ngươi, ở trong mắt Lâm Phi Vân ta ngươi triệt để vẫn là một tên phế vật.

Lâm Phi Vân ta không thua ngươi, cho tới bây giờ cũng không thua ngươi, cho dù hôm nay ta chết trong tay ngươi, nhưng ngươi vẫn là bại tướng dưới tay Lâm Phi Vân ta. Ta thua không phải là ngươi, ta thua chính là ông trời, là ông trời để cho ngươi tuyệt cảnh phù sinh, mới để cho Lâm Phi Vân ta chết trong tay ngươi, Lâm Phi Vân ta không cam lòng.

Lâm Phi Vân nổi giận liên tục gầm lên, hắn hận trời cao mà chỉ tay gầm thét, phảng phất như đang trách móc trời cao bất công.

Nghe Lâm Phi Vân gầm lên giận dữ, Lý U Vân kinh ngạc không nói nên lời, một nụ cười bi thương hiện ra, sát khí trên người hắn dần dần tiêu tán.

- Ngươi nói đúng, ta thực sự là một kẻ thất bại, trong mắt ngươi luôn luôn là một phế vật, nhưng cũng là một kẻ thất bại triệt để. Ta thua, ta thua triệt để.

Bỗng nhiên, Lý U Vân gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phi Vân, ánh mắt hung dữ lóe lên kịch liệt.

- Ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ để ngươi nếm hết tất cả thống khổ ta phải chịu đựng, ta muốn trả lại cho ngươi gấp mười lần gấp trăm lần, cũng để cho ngươi nếm hết đau khổ thế gian, vĩnh viễn sống trong thống khổ.

Bình Luận (0)
Comment