Hô - Hô – Hô.
Lão Tử không ngừng thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng hiện ra vẻ cực kỳ kinh khủng, bởi vì hắn hoàn toàn không biết vì sao mình lại bị Diệp Hiên đánh giết thành cặn bã.
- Ngươi... Ngươi dùng pháp môn gì... Làm sao có thể phá Nhất Khí Hóa Tam Thanh của ta?
Lão Tử run rẩy lên tiếng, cho đến bây giờ cũng không có phục hồi tinh thần lại từ trong cảm xúc kinh hãi, bởi vì một màn vừa rồi quá mức đáng sợ, hắn không biết vì sao mình lại thất bại.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không trả lời vấn đề của hắn, bởi vì vừa rồi hắn sử dụng cũng không phải thuật pháp, mà là một tia thời không lực do hắn thai nghén ra.
Thời không lực quả nhiên đáng sợ, ta vẻn vẹn chỉ điều động một tiađã định Thiên địa tam giới lại thời gian một hơi, ngay cả Thiên Đạo Thánh nhân cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Mặt Diệp Hiên không chút thay đổi, nhưng nội tâm lại cực kỳ kích động, hắn cũng chân chính lĩnh giáo thời không lực đáng sợ, thời không lực không hổ là lực lượng vượt qua thiên đạo.
Nhưng chuyện khiến Diệp Hiên có chút tiếc nuối là, hắn vừa mới điều động một tia thời không lực, tu vi trong cơ thể đã hao phí rất lớn, hiển nhiên thời không lực cũng có liên hệ thật lớn với tu vi của hắn, hắn cũng không thể để tùy ý thi triển.
- Trấn Giới Thiên Bi.
Bỗng nhiên, hai tay Diệp Hiên bóp ấn quyết, một thiên bi màu đen ngưng thật ra, ầm ầm hướng trấn áp đến Lão Tử, mà Lão Tử vừa mới bị thương nặng, đối mặt đại thuật trấn áp mà Diệp Hiên thi triển, hắn căn bản không có lực lượng ngăn cản.
Ầm ầm.
Lực lượng trấn áp đáng sợ buông xuống, trong nháy mắt trấn áp Lão Tử tại chỗ, một thân tu vi càng bị Trấn Giới Thiên Bia phong ở trong cơ thể, đều bị Diệp Hiên hút đến trong tay.
- Đứng đầu Tam Thanh chỉ là như thế.
Thân thể Diệp Hiên dần dần hóa thành kích thước bình thường, Trấn Giới Thiên Bia dần dần hóa thành ba tấc lớn nhỏ, Lão Tử cũng triệt để bị hắn thu vào trong Trấn Giới Thiên Bia.
- Sư huynh.
Lão Tử thất bại, hơn nữa bị trấn áp ở trong thiên bia, điều này quả thực làm cho tâm thần Nguyên Thủy Thiên Tôn run rẩy, Bàn Cổ Phiên đều bị Thông Thiên giáo chủ đánh bay ra khỏi tay, càng bị Tru Tiên Kiếm xuyên qua ngực bụng, phun ra một ngụm máu vàng.
- Nguyên Thủy?
Tây Phương Nhị Thánh hoảng sợ muốn chết, Vạn Pháp Phật Quang đánh tới Thông Thiên giáo Chủ, trong nháy mắt tiếp được Nguyên Thủy Thiên Tôn, ba người trong nháy mắt lùi lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Diệp Hiên cùng Thông Thiên giáo Chủ.
- Thông Thiên đạo hữu.
Tay Diệp Hiên nâng Trấn Giới Thiên Bia đi đến, Lão Tử đã bị hắn trấn áp, ánh mắt giờ phút này nhìn tam đại Thánh nhân tràn ngập sát khí trước nay chưa từng có.
- Đa tạ đạo hữu đã giúp ta.
Vẻ mặt Thông Thiên giáo Chủ đầy hưng phấn, một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực Nguyên Thủy Thiên Tôn, trực tiếp đả thương nguyên khí của đối phương, hiện tại Lão Tử cũng bị Diệp Hiên trấn áp, chỉ còn Tây Phương nhị thánh, không đáng sợ.
- Chúng ta nhận thua.
Sắc mặt Tây Phương nhị thánh đầy xấu hổ tức giận, chỉ vì Diệp Hiên quá mức đáng sợ, hiện tại Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng bị thương nặng, hai người hắn làm sao là đối thủ của Diệp Hiên cùng Thông Thiên giáo Chủ?
- Thông Thiên sư đệ, ngươi thắng.
Khóe miệng Nguyên Thủy Thiên Tôn tràn máu, vết máu trong lồng ngực dị thường dễ thấy, sắc mặt của hắn cực kỳ xấu hổ tức giận, nhưng cũng biết mình bại, đây là sự thật.
- Thông Thiên sư đệ, ta đã nhận thua, còn không nhanh chóng thả sư huynh ra?
Nguyên Thủy Thiên Tôn lau vết máu trên khóe miệng, hắn hơi nặng nề nhìn về phía Diệp Hiên, nhưng lại gào thét với Thông Thiên giáo Chủ.
Hô.
Thông Thiên giáo Chủ phun ra một ngụm trọc khí, Tru Tiên tứ kiếm vờn quanh bên cạnh, hiện tại Nguyên Thủy Thiên Tôn cúi đầu với hắn, Tây Phương Nhị Thánh cũng đã chịu thua, hắn đã rửa sạch sỉ nhục trong Phong Thần đại chiến trước đó.
- Diệp đạo hữu, xin thả Đạo Đức Thiên Tôn ra.
Thông Thiên giáo Chủ thi lễ một cái nói.
- Thả ra?
Diệp Hiên nhướng mày, sau đó nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ.
- Thông Thiên đạo hữu, chẳng lẽ ngươi không muốn giết bọn họ?
Rít lên.
Theo lời Diệp Hiên vừa dứt, Thông Thiên giáo Chủ ngẩn ra, mà Tây Phương Nhị Thánh cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn lại càng hít một hơi khí lạnh, chuyện làm cho bọn họ lo lắng nhất vẫn xảy ra.
- Giết bọn họ?
Thông Thiên giáo Chủ kinh ngạc lên tiếng, bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
Bởi vì Thiên Đạo Thánh nhân là giết không chết, hắn cũng chỉ muốn rửa sạch sỉ nhục trong Phong Thần đại chiến, chưa bao giờ nghĩ tới muốn giết đám người Nguyên Thủy Thiên Tôn.
- Sư đệ.
Lão Tử bị trấn áp ở trong Thiên Bia, sắc mặt hắn lo lắng gào thét với Thông Thiên giáo Chủ.
- Thông Thiên sư đệ, tuy rằng ngươi hận ta và Nguyên Thủy sư đệ, nhưng chúng ta đồng tông đồng nguyên, đều là nguyên thần Bàn Cổ biến thành.
- Ồn ào.
Diệp Hiên quát lớn, một chưởng trấn áp thiên bia, trong nháy mắt làm cho trong miệng Đạo Đức Thiên Tôn phát ra một tiếng kêu rên, không nói thêm được lời nào.
- Thông Thiên sư đệ, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Nguyên Thủy ta, chỉ là Tam Thanh chúng ta đồng tông đồng nguyên, chẳng lẽ thật sự muốn đánh không chết không thôi thì ngươi mới chịu dừng tay?
Nguyên Thủy Thiên Tôn run rẩy lên tiếng.
- Thông Thiên đạo hữu, ngươi đừng quên, năm đó Phong Thần đại chiến, bọn họ chỉ không có thủ đoạn giết ngươi, cho nên mới tùy ý ngươi bại trở về Bích Du cung, làm sao còn có tình sư huynh đệ đáng nói?
Diệp Hiên lạnh giọng nói.
- Diệp Hiên.
Sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn tràn đầy lạnh lùng, oán hận nhìn về phía Diệp Hiên, nhưng trong mắt lại có vẻ sợ hãi.