Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 135 - Chương 135 - Bức Bách (2)

Chương 135 - Bức bách (2)
Chương 135 - Bức bách (2)

- Nhân có nhân pháp, yêu có yêu pháp, loại mánh khoé đầu độc tâm thần này của cô có thể có tác dụng đối với người khác, nhưng với tôi mà nói, cô chỉ là đang múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

Diệp Hiên cười khẩy, đôi mắt ngưng đọng huyết quang khủng bố, xung quanh bị hư không mơ hồ truyền đến tiếng vong hồn kêu khóc, lệ khí cực kỳ đáng sợ ép tới phía Tuyết Cơ.

Ầm!

Mộc cầm nổ nát vụn, hư không nổ vang, Tuyết Cơ hơi biến sắc, một hồi u quang lóe lên ở trên người cô, cả người quỷ dị biến mất ở giữa nhà đá.

- Diệp tiên sinh, tôi không hề có ý đối địch với cậu, nhưng cũng không phải là sợ cậu.

Hư không tám phương truyền đến âm thanh nũng nịu của Tuyết Cơ, mơ hồ ẩn chứa sự tức giận, còn có khói trắng mịt mù mọc lên ở trong thạch phòng, trong nháy mắt bao phủ xuống Diệp Hiên.

- Một tòa Khốn Linh trận nho nhỏ, cô cũng dám lấy ra làm mất mặt xấu hổ?

Diệp Hiên cười lạnh, một chưởng vỗ nhà đá ầm ầm nổ nát vụn, một bóng dáng thon dài lên tiếng kêu rên, bay thẳng đến ngoài nhà đá bỏ chạy.

- Muốn đi?

Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, một đôi kiếm chỉ cắt qua khoảng không, giống như có thời không cách trở, chém ra một tia kiếm khí rực rỡ, tức thì làm cho Tuyết Cơ kêu đau một tiếng.

Ông!

Phù quang lược ảnh, súc địa thành thốn, Diệp Hiên chợt xuất hiện ở trong rừng trúc, bàn tay trong suốt như ngọc trực tiếp bóp ở trên cái gáy trắng tinh của Tuyết Cơ, đôi mắt xuất hiện sát cơ âm u.

- Nghiệt súc nho nhỏ, chẳng qua mới vào Trúc Cơ kỳ, cũng vọng tưởng đối kháng cùng ta? Nếu ngươi nói ra bí mật hóa hình thành yêu, thì sẽ ta để cho ngươi một mạng, nếu ngươi không thức thời, cũng đừng trách ta khiến ngươi thần hồn câu diệt, trọn đời không được siêu sinh.

Cường thế bá đạo, thô bạo ngang ngược, Diệp Hiên trực tiếp lấy lực lượng áp người, hoàn toàn không có thương hoa tiếc ngọc.

- Ngươi... Ngươi quả nhiên là tu tiên giả.

Sắc mặt Tuyết Cơ đỏ lên, âm thanh càng run rẩy cực kỳ nhỏ bé.

Đối với Tuyết Cơ khám phá thân phận của mình, Diệp Hiên một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao đối phương cũng là yêu, đối với tu tiên giả có trực giác bén nhạy, mà Diệp Hiên căn bản cũng không nghĩ Tuyết sẽ che giấu mình.

- Nói cho ta, vì sao ngươi có thể hóa hình thành yêu, thế gian này còn có bao nhiêu yêu tộc? Diệp Hiên lạnh lùng nói.

- Buông... Buông... Ta nói cho ngươi.

Tuyết Cơ gian nan lên tiếng,.

- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không tổn thương ngươi.

Diệp Hiên thuận tay buông Tuyết Cơ ra, càng ôn nhu chỉnh lý nếp nhăn trên y phục nàng một phen, nụ cười ôn nhuận trên mặt lộ vẻ cực kỳ thân thiết.

Nhưng hành động này rơi vào trong mắt Tuyết Cơ lại làm cho cô có cảm giác rợn cả tóc gáy, bước chân càng liên tục rút lui, giữ vững khoảng cách an toàn nhất định với Diệp Hiên.

Vui giận vô thường, thâm độc tàn ác, đây chính là cảm giác Diệp Hiên cho cô, đối mặt với người như Diệp Hiên, mặc dù Tuyết Cơ là yêu, nhưng cũng đối với Diệp Hiên có vẻ sợ hãi rõ ràng.

Do dự mãi một lúc lâu, khuôn mặt Tuyết Cơ biến ảo chập chờn, giống như đang do dự chuyện gì đó, mà trong lúc đó Diệp Hiên ở chỗ này cũng không bất kỳ quấy rầy nào, hắn tin tưởng Tuyết Cơ sẽ cho hắn một câu trả lời hài lòng.

- Ngươi đi theo ta.

Sau hơn mười hơi thở, khuôn mặt Tuyết Cơ cũng đã ổn định lại, giống như đã làm ra quyết định, đi thẳng tới vách núi, mà điều này cũng làm cho Diệp Hiên bước chậm đi theo sau cô.

Trên đỉnh núi, biển mây lượn lờ, đi về phía trước chính là vực sâu vạn trượng, Tuyết Cơ vẫ không ngừng bước, trực tiếp nhảy xuống vách đá.

Một màn như thế, làm cho Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, lẽ nào bí mật của cô gái này ở nơi này đáy vực hay sao?

Không chút do dự nào, càng không sợ có bất kỳ cạm bẫy, Diệp Hiên bước ra một bước, cả người cũng lao xuống đáy vực.

Đáy vực.

Một tòa thạch động nhiều năm bị một tảng đá lớn ngăn cản, Tuyết Cơ đẩy cự thạch ra, một tia sáng cũng chợt từ trong thạch động dâng lên, để cho Diệp Hiên ngẩn ra, trong mắt xẹt qua một tia kỳ dị.

- Diệp tiên sinh, mời.

Tuyết Cơ dẫn dắt, hai người trực tiếp đi vào giữa thạch động.

Trong thạch động có động thiên khác, cho đến khi hai người đi sâu vào trong lòng núi, một vũng nước suối trong suốt bốc linh khí mịt mù, trực tiếp chiếu vào trong mắt Diệp Hiên, hô hấp linh khí mỏng manh, Diệp Hiên tức thì có một loại cảm giác thoải mái dễ chịu, tu vi trong cơ thể càng vào thời khắc này mơ hồ có dấu hiệu ba động.

- Diệp tiên sinh, ta vốn là một gốc cây Bạch Liên trong linh tuyền này, bởi vì hấp thu linh khí trong suối nước, trải qua năm trăm năm mới hóa hình thành yêu, mà đây chính là bí mật của ta.

Tuyết Cơ chân thành nói nói ra bí mật của mình.

Nghe thấy những gì Tuyết Cơ đã nói, Diệp Hiên bước chậm đi tới bên cạnh Linh Tuyền, miệng mũi hít thở lấy linh khí cực kỳ mỏng manh, mà một màn này rơi vào Tuyết Cơ trong mắt, tức thì làm cho cô có một loại cảm giác đau lòng, nhưng lại không dám nói cái gì.

- Quả nhiên là Linh Tuyền. Đáng tiếc, chút Linh Tuyền ấy đối với ta mà nói chẳng qua như muối bỏ biển.

Diệp Hiên nhắm mắt cảm nhận một phen, khi hắn mở hai mắt ra, đáy mắt lại xuất hiện vẻ thất vọng.

Có lẽ có người sẽ hỏi, vì sao Diệp Hiên sẽ dồn ép không tha Tuyết Cơ, tìm kiếm bí mật cô hóa hình thành yêu, kỳ thực Diệp Hiên chính là vì tìm kiếm đầu nguồn linh khí, hy vọng tu vi của mình có thể tiến hơn một bước.

Phải biết rằng Diệp Hiên có thể trở thành là tu tiên giả, chính là tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, càng là từng trải qua bốn năm chém giết tắm máu trong chiến trường huyết hải, mới có tu vi Độ Kiếp như bây giờ.

Hút tinh khí huyết hồn, tu vi tiến triển cực nhanh, loại tốc độ tu luyện này đừng nói tại thế giới thiên địa Mạt Pháp, chính là ở Địa Tiên Giới trong truyền thuyết, cũng là trong triệu người không có một.

Giãy dụa giữa sống còn, sống lại từ cái chết, không có ai hiểu rõ ý nghĩa còn sống hơn so với Diệp Hiên, hắn không chỉ có muốn phải sống sót thật tốt, mà trong lòng còn có dã vọng cực lớn, muốn thành tiên ở trong vạn trượng hồng trần này.

Bình Luận (0)
Comment