- Câm miệng lại.
Diệp Hiên bỗng nhiên hét lớn, trên mặt hiện ra vẻ cực kỳ dữ tợn, bởi vì Xi Vưu nói đến nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn.
Ầm ầm.
Xi Vưu bạo nát thành mưa máu đầy trời, hồn phi phách tán trong thiên địa, mà đôi mắt Diệp Hiên khép hờ, không ngừng bình ổn tâm tư ba động của mình.
- Lục dục vô tình, thiên địa vô tâm, đây chính là con đường ta đi, nếu ta có thể trở thành chúng thánh chi thánh, khi đó nghịch chuyển con đường thiên địa luân hồi, bù đắp cho tất cả tiếc sự của ta năm xưa.
Diệp Hiên ngửa mặt lên trời rống to.
- Tiền... Tiền bối ngài không sao chứ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thanh Huyền tái nhợt, hiển nhiên có chút bị Diệp Hiên dọa sợ.
Hô!
Diệp Hiên chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, vẻ mặt của hắn dần dần bình tĩnh lại, chuyện quỷ dị là, phàm là sinh linh các tộc bước vào Bất Chu Sơn đều nhao nhao hóa thành tro bụi, hoàn toàn không tồn tại trong thế gian.
Sát sinh thiên địa, vạn vật tuyệt diệt, dưới ý chí của Diệp Hiên, thời không phương thiên địa này đều hỗn loạn đến cực hạn, ở trong lặng yên không một tiếng động diệt sạch tất cả sinh linh trong Bất Chu Sơn, bởi vì bọn họ quấy rầy anh linh Thiên Đình đang say giấc ngủ, Diệp Hiên không muốn để cho những người này sống sót.
Nhất niệm thiên địa diệt, liếc mắt một cái vạn vật sụp đổ, ý chí Diệp Hiên hướng tới, vạn vật sinh linh hóa thành bụi khói, loại tu vi kinh thiên động địa này làm cho Cố Thanh Huyền ngốc trệ tại chỗ.
- Ngươi trời sinh lương thiện, không thích tranh đoạt với người khác, bộ công pháp này rất bình hòa, rất thích hợp cho ngươi.
Diệp Hiên điểm một ngón tay đến Cố Thanh Huyền, một đạo tiên văn dung nhập vào trong mi tâm của nàng.
- Đa... Đa tạ sư tôn.
Diệp Hiên vốn giết người như cỏ rác, điều này làm cho Cố Thanh Huyền có chút sợ hắn, nhưng dù sao nàng cũng lấy được ân huệ của Diệp Hiên, càng nhất cử để cho nàng thăng cấp Chuẩn Thánh, nàng vẫn gọi một tiếng sư tôn.
- Duyên phận giữa ngươi và ta đã hết, ngươi rời khỏi đây đi.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Ngài... Ngài đuổi ta đi?
Cố Thanh Huyền khẽ cắn răng, trên mặt hiện ra vẻ phức tạp.
- Ở đây cũng không thích hợp cho ngươi, ta thu ngươi làm đồ đệ cũng chỉ vì ngươi rất giống một người năm xưa, bây giờ duyên phận giữa ngươi và ta đã đi đến hồi kết, ngươi cũng không cần phải lưu lại.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Vậy ngài không đi sao?
Cố Thanh Huyền có chút khẩn trương nói.
Nụ cười hiện lên trên mặt Diệp Hiên, hắn ngửa mặt nhìn bầu trời mênh mông lẩm bẩm nói:
- Ta còn không thể đi, ta muốn ở chỗ này đón bọn họ trở về, bọn họ đã chờ ta ba trăm vạn năm.
- Đi đi.
Diệp Hiên vung ống tay áo lên, thiên địa nổi cuồng phong, trong nháy mắt đã thổi bay Cố Thanh Huyền, hoàn toàn biến mất ở trong Bất Chu sơn.
Trên đỉnh Bất Chu sơn.
Hai tay Diệp Hiên giãn ra, mái tóc trắng như tuyết múa may trong gió, lực lượng thời không nhộn nhạo quanh người, cả tòa Bất Chu sơn ầm ầm lay động.
- Thương hải tang điền, thời gian trôi qua, người phiêu đãng trong hư không vô tận, đã đến lúc các ngươi trở về.
Ầm ầm.
Lực lượng thời gian và không gian đầy trời đầy đất.
Một cánh cửa thiên địa mở ra trong bầu trời, chỉ nghe tiếng kêu giết truyền đến từ trong cánh cửa, càng mơ hồ có thể nghe được tiếng sóng triều đang ầm ầm rung động.
Răng rắc!
Từng tia lôi đình xẹt qua bầu trời, cửu thiên cương phong đang cuồng bạo gào thét, chỉ thấy thiên địa chi môn đang ầm ầm lay động, vô số bóng dáng đang hiện ra trong cánh cửa.
- Thiên Tôn.
- Tiên sinh.
- Còn sống, Thiên Tôn còn sống.
Rống nát sơn hà, thiên địa rung chuyển, chỉ thấy ba mươi ba trọng Thiên Đình xuất hiện từ trong thiên địa chi môn, từng tòa tiên đảo tàn phá có đầy bóng người đang đứng, đám người khoác hắc áp che trời che đất.
- Đã trở lại?
- Chúng ta đã trở lại?
- Thiên Tôn còn sống, Thiên Tôn còn sống.
- Ba trăm vạn năm, chúng ta đã chờ đợi ba trăm vạn năm.
Ba mươi ba trọng Thiên Đình lơ lửng trên bầu trời, chỉ thấy một đống bóng dáng quen thuộc hiện ra trong mắt Diệp Hiên, trong mắt Diệp Hiên hiện ra vẻ vui mừng.
Ầm ầm.
Ba mươi ba trong Thiên Đình buông xuống, bóng dáng che trời che đất bắn về phía Diệp Hiên.
- Tiên sinh.
- Diệp huynh đệ.
- Thiên Tôn.
Hoàng bàn tử và Cố Bắc Thần mặt đầy nước mắt. Khổng Tuyên, Đông Hoàng Thái Nhất, Đế Tuấn... Rất nhiều bóng dáng quen thuộc đều xuất hiện trước mặt Diệp Hiên.
Mọi người ở Thiên Đình gào thét lao tới, nhao nhao quỳ gối trước mặt Diệp Hiên, thiên binh thiên tướng khoác hắc giáp che trời che đất cũng đều quỳ xuống.
- Diệp Hiên ta hổ thẹn với các ngươi, các người đứng lên đi.
Diệp Hiên vung tay lên, một cỗ lực lượng nhu hòa nâng bộ chúng Thiên Đình đứng dậy.
- Đông Hoàng Thái Nhất, Hỗn Độn Chung của ngươi.
Xoẹt.
Diệp Hiên tiện tay đánh Hỗn Độn Chung về phía Đông Hoàng Thái Nhất, ánh mắt Đông Hoàng Thái Nhất mơ hồ hiện ra nước mắt, đưa tay tiếp nhận thần khí đồng sinh cùng mình đã mất đi ba trăm vạn năm.
Trời đất cô đơn, nghẹn ngào không dứt.
Ba trăm vạn năm không gặp, bất kể Diệp Hiên hay bộ chúng Thiên Đình, giờ phút này đều nhìn nhau không tiếng động, trong lòng bọn họ có ngàn lời vạn chữ muốn nói, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Những giọt nước mắt chảy qua má của mỗi người, tiếng khóc nức nở không ngừng truyền giữa trời đất, bầu không khí vui sướng mang theo một chút buồn đau không ngừng sinh sản.
- Ba trăm vạn năm không gặp, còn có thể nhìn thấy các ngươi, thật tốt.
Diệp Hiên khàn khàn lên tiếng.
- Tiên sinh, chúng ta phải báo thù!
Cố Bắc Thần cầm ma đao trong tay, hai mắt đỏ như máu.
Không ai có thể quên trận chiến ba trăm vạn năm trước, tam thập tam trọng Thiên Đình bị đánh tàn phế, bọn họ phiêu bạt ở trong hư không vô tận ba trăm vạn năm, không ai có thể biết bọn họ đã tồn đọng thù hận đáng sợ cỡ nào.