- Khi ta còn thiếu niên, Tru Thiên Kích đã nhận ta làm chủ, mỗi ngày đều dùng tinh huyết của ta tới nuôi dưỡng nó, mặc dù trước kia Tru Thiên Kích không hoàn chỉnh, nhưng huyết mạch ta một mực tương liên cùng Tru Thiên Kích.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng nói.
- Ngươi... Ngươi là cố ý để ta đâm Tru Thiên Kích vào trong cơ thể của ngươi?
La Hầu bỗng nhiên bừng tỉnh, như nghĩ đến thứ gì, sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm.
- Đúng vậy, chỉ có để Tru Thiên Kích xuyên qua thân thể của ta, máu tươi của ta mới có thể một lần nữa đưa nó tỉnh lại, cũng có thể đem lực lượng tịch diệt hóa thành lực lượng chính ta.
- Mà ngươi không nên quên, ta tu luyện chính là Bất Tử Tiên Kinh, trọn vẹn đã tu luyện hơn ba trăm vạn năm, ngươi vừa mới nói qua Bất Tử Tiên Kinh có thể tu luyện ra lực lượng tịch diệt, hơn ba trăm vạn năm trôi qua, bản thân ta cũng nhanh tu ra một sợi lực lượng tịch diệt, chỉ là còn thiếu một cơ hội mà thôi. Mà một kích vừa rồi của ngươi, chính là cơ hội ta cần, cũng giúp ta một lần nữa nắm giữ Tru Thiên Kích, trong cơ thể càng là sinh ra một sợi lực lượng tịch diệt bản nguyên.
Diệp Hiên bình tĩnh nói tới.
- Ngươi... Ngươi không sợ chết trước Tru Thiên Kích sao?
La Hầu lên tiếng gầm thét, trong mắt có vẻ run rẩy cực lớn.
Mặc dù Diệp Hiên nói có vẻ như rất đơn giản, nhưng La Hầu hoàn toàn hiểu rõ, trong đó tràn ngập nguy cơ sinh tử khủng bố, tuyệt đối không đơn giản như Diệp Hiên nói.
Lực lượng tịch diệt quá mức đáng sợ, chính là phá diệt hết thảy lực lượng, nếu Diệp Hiên không cách nào tu luyện ra tịch diệt bản nguyên, vậy hắn cũng sẽ chết dưới lực lượng tịch diệt, đây quả thực là lấy sinh mệnh chính mình đem cược.
- Đại đạo thông thiên, sinh tử tương y, một đường ta đi tới đều là đi bên bờ sinh tử, nếu như ta vì tử vong mà e ngại không tiến, cũng sẽ không có tu vi ngày hôm nay.
Diệp Hiên lạnh nhạt mở miệng.
Tĩnh! Yên tĩnh! Yên tĩnh như chết!
Diệp Hiên dứt lời, cả người La Hầu trở nên trầm mặc, cả người choáng váng giữa trời đất.
Trọn vẹn mười mấy hơi thở trôi qua, một nụ cười khổ sở từ khóe miệng La Hầu hiện ra nói:
- Diệp Hiên, ngươi thắng, La Hầu ta thua không oan.
Mất hết can đảm, cúi đầu nhận thua.
La Hầu biết mình bại, mà lại bại triệt để, bởi vì hắn không có bất kỳ thủ đoạn gì có thể giết Diệp Hiên, mà Diệp Hiên muốn giết hắn lại dễ như trở bàn tay.
Tu vi thất kiếp Thiên Đạo đỉnh phong, lực lượng thời không bàng thân, tu luyện ra một sợi tịch diệt bản nguyên, còn có hai kiện vạn cổ trọng khí Tru Thiên Kích cùng Tịch Diệt Chiến Y, La Hầu hắn lấy cái gì đấu cùng Diệp Hiên?
- Đến, giết ta.
Hai mắt La Hầu xích hồng như máu, cho dù đứng trước tử vong hắn cũng sẽ không cầu xin Diệp Hiên tha thứ, chỉ là nội tâm của hắn rất không cam lòng, hắn không cam tâm vì còn chưa tìm được đường về nhà, liền chết trong lao tù mà Bàn Cổ tạo ra.
Ông!
Tru Thiên Kích hoàn vũ vạch phá thương khung, một sợi tịch diệt kia lấp lóe trước mũi kích, mang theo khí tức táng diệt thiên địa vạn vật oanh sát tới La Hầu.
La Hầu nhắm mắt đợi chết, nhưng lại ngửa mặt lên trời gào thét, như lúc hắn đang sắp bỏ mình, phát tiết ra nội tâm tuyệt vọng mà không cam lòng.
Xoẹt!
Thiên băng địa liệt, tịch diệt hư không, sau đó hóa thành một mảnh yên tĩnh, chỉ có một luồng hàn mang lấp lóe trước trán La Hầu, cảm giác sắc bén đâm nhói cũng khiến cho La Hầu ngơ ngác mở mắt, Tru Thiên Kích cách hắn mi tâm cũng chỉ có ba tấc.
- Ngươi... ?
La Hầu mờ mịt luống cuống, hắn vốn cho rằng sẽ chết trong tay Diệp Hiên, nhưng bây giờ Diệp Hiên cũng không giết hắn.
- Ngươi đi đi.
Ầm ầm!
Tru Thiên Kích ầm vang thu hồi, sau đó trấn xuống trong hư không, nời này ù ù rung chuyển, cũng lúc này giọng Diệp Hiên bình tĩnh truyền đến.
- Ngươi... Ngươi không giết ta?
La Hầu ngơ ngác mở miệng, chỉ cảm thấy mình đang nằm mơ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên tràn đầy kinh nghi bất định.
- Ngươi đi đi.
Diệp Hiên bình tĩnh mở miệng, Tru Thiên Kích dung nhập vào trong hắn mi tâm, quanh thân không còn sát khí.
Có câu nói tốt, bằng hữu chưa hẳn hiểu rõ bằng hữu, mà địch nhân nhất định hiểu rõ địch nhân.
La Hầu hoàn toàn hiểu rõ Diệp Hiên là hạng người gì, bởi vì hắn cùng Diệp Hiên đều là cùng một loại người, nếu như đem vị trí của hắn đổi với Diệp Hiên, hắn nhất định sẽ thống hạ sát thủ.
Thế nhưng mắt hắn lại nhìn thấy Diệp Hiên bình tĩnh, bản thân La Hầu đột nhiên phủ định một việc, có lẽ chính mình chưa hề thật sự hiểu qua Diệp Hiên, hắn càng là nghĩ mãi mà không rõ vì sao Diệp Hiên muốn buông tha mình.
- Vì... vì sao?
La Hầu mờ mịt mở miệng.
- Ta quá cô độc, cả thế gian khó tìm một đối thủ, nếu ngươi cũng chết rồi, vậy ta cũng không còn một chút niềm vui thú.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Ngươi... Ngươi không sợ tu vi ta siêu việt hơn ngươi, ngày sau diệt sát ngươi sao?
La Hầu kinh ngạc lên tiếng nói.
- Nhân sinh tịch liêu, khó tìm đối thủ, một đường Diệp Hiên ta đi tới không người thân không bằng hữu, nếu ta sừng sững ở đỉnh cửu thiên trở thành thánh trong chúng thánh, bên cạnh một kẻ địch đều không có, không phải là sẽ có một chút đáng buồn sao.
Diệp Hiên nói.
- Diệp Hiên, ngươi biết hay không, ngươi thả ta rời đi, tương lai ngươi sẽ hối hận, mà La Hầu ta cũng không cần ngươi thương hại.
Sắc mặt La Hầu đỏ lên lên tiếng gầm thét.
Hắn là một người rất kiêu ngạo, càng là một người không chịu thua ai, hắn bại hắn liền nhận, hắn cũng sẽ không tiếp nhận sự thương hại của Diệp Hiên.