Trấn Nguyên Tử chau mày, thân thể đều tại cực hạn cứng ngắc, đáy mắt xẹt qua một vòng kiêng dè cực lớn.
- Đoạn Tràng sơn là chỗ ngươi và ta quen biết, cũng là chỗ ngươi và ta kết duyên, kỳ thật mỗi khi ta bình tĩnh trở lại đều sẽ nhớ về lúc sư đồ chúng ta chung sống năm xưa.
Diệp Hiên nhàn nhạt nói nhỏ, tựa như lâm vào hồi ức đã lâu.
- Kỳ thật ta trở lại Nhân Gian giới, vì chính là tìm kiếm được ngươi, bởi vì ta đi khắp hồng hoang đại địa, không có tìm được tung tích của ngươi, ta đoán ngươi cũng hẳn là tại Nhân Gian giới.
Diệp Hiên nhàn nhạt nhìn về phía Trấn Nguyên Tử.
- Ngươi muốn giết ta?
Trấn Nguyên Tử, không, vẫn gọi hắn là Nguyên Linh đi, bởi vì Trấn Nguyên Tử cũng chỉ là tên giả của hắn tại trong hồng hoang mà thôi.
- Ta không nên giết ngươi sao?
Diệp Hiên khẽ mỉm cười nói.
- Ngươi thật sự nên giết ta, ta cũng thừa nhận không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta nếu như muốn đi, ngươi cũng chưa chắc có thể cản được.
Nguyên Linh lạnh lùng nói.
- Ngươi đi không được, ngươi xem một chút Ngũ Trang quan của ngươi.
Diệp Hiên tiện tay lấy xuống một quả Nhân Sâm Quả lần nữa đưa vào miệng bên trong, mà cả tòa Ngũ Trang quan đã bị thời không lực che đậy.
- Ngươi... ?
Sắc mặt Nguyên Linh đột biến, khí tức đều cực kỳ hung ác nham hiểm, đáy mắt đã bày biện ra nét xích hồng, hiển nhiên có dự định muốn cùng Diệp Hiên liều mạng nhất chiến.
- Nguyên Linh, từ bỏ đi, ngươi biết ngươi không phải là đối thủ của ta, cho dù ngươi liều mạng đánh với ta một trận, cuối cùng kẻ chết cũng chỉ là ngươi.
Diệp Hiên nhàn nhạt mở miệng, thời không lực cùng tịch diệt lực vờn quanh ở trên người hắn, hắn không cần triển lộ ra tu vi, vẻn vẹn hai đại lực lượng chí cường này, liền để Nguyên Linh cùng Lục Áp sinh lòng tuyệt vọng.
- Ngươi... Ngươi vậy mà tu luyện thành tịch diệt lực?
Nguyên Linh hãi nhiên rống to, sau đó biến yên lặng không nói gì, chỉ là đáy mắt xẹt qua một vòng đắng chát cực lớn, không nghĩ tới Diệp Hiên vậy mà đem Bất Tử Tiên Kinh tu luyện tới tình trạng này.
- Sai, ta chỉ là ngưng tụ ra một luồng tịch diệt bản nguyên, muốn vận dụng tịch diệt lực còn cần một chút thời gian.
Diệp Hiên nói khẽ.
- Động thủ!
Bỗng nhiên, Nguyên Linh lên tiếng rống to, một chưởng liền hướng Diệp Hiên vỗ tới, tu vi Thiên Đạo thất kiếp khủng bố nở rộ cực hạn, mà Lục Áp trực tiếp tế ra Trảm Tiên Phi Đao, hai người ra tay muốn đánh Diệp Hiên trọng thương.
Ông!
Lực lượng thời không có chút chập chờn, công phạt thủ đoạn của hai người đều hóa thành hư không, Diệp Hiên cong ngón búng ra trực tiếp bắn bay hai người, từ đầu đến cuối cũng không có rời khỏi Nhân Sâm Quả Thụ.
Ầm!
Nguyên Linh cùng Lục Áp hung hăng rơi đập trên mặt đất, càng làm cho toàn bộ Ngũ Trang quan ầm vang chấn động, một kích này của Diệp Hiên quá mức đáng sợ, mặc dù không có tạo thành cảnh tượng hủy diệt, nhưng lực lượng dựng dục trong đó, trực tiếp để hai người đụng phải trọng thương.
- Sư tôn, ta không phải nói qua với ngươi ròi sao, ngươi không phải là đối thủ của ta.
Diệp Hiên nhướng mày nói.
Mặc dù Nguyên Linh tu vi là mạnh hơn La Hầu, một thân tu vi nhưng hắn đây đều chẳng qua năm đó Diệp Hiên truyền cho hắn, cũng không phải hắn tự thân tu luyện mà đến.
Mà La Hầu đã tu luyện ra một luồng lực lượng nhân quả, cái này đã hoàn toàn siêu việt Nguyên Linh, mà Nguyên Linh trừ một thân tu vi này, hắn căn bản không có thủ đoạn đối kháng cùng Diệp Hiên.
- Ngươi... Ngươi muốn thế nào?
Nguyên Linh giãy dụa bò lên từ trên mặt đất, khóe miệng của hắn không ngừng chảy máu, mặc dù tu vi Thiên Đạo thất kiếp đang không ngừng phồng lên, thế nhưng lại bị lực lượng thời không của Diệp Hiên áp chế ở Ngũ Trang quan này.
Diệp Hiên ngồi xếp bằng dưới Nhân Sâm Quả Thụ, hắn nhàn nhạt nhìn Nguyên Linh, giọng hắn hơi có vẻ khàn khàn nói:
- Kỳ thật, dựa theo bản ý của ta, hôm nay chính là tử kiếp của ngươi, ta cũng rất muốn giết ngươi. Thế nhưng là....
Diệp Hiên đến nơi đây có chút dừng lại, trong mắt xẹt qua một vòng vẻ do dự, hắn bây giờ còn chưa có xuất thủ diệt Nguyên Linh là bởi vì hắn nhớ tới tương lai thân.
Năm đó, tương lai thân đã từng nói cho hắn, nhất định không được giết Nguyên Linh, nếu không hắn sẽ hối hận không kịp.
Câu nói này Diệp Hiên vẫn luôn ghi ở trong lòng, cho đến hôm nay chưa từng quên, hắn cũng tin tưởng tương lai thân sẽ không lừa hắn, trong đó nhất định có bí ẩn cực lớn.
Thế nhưng Diệp Hiên đang tự nói trong lòng, hiện tại hắn hoàn toàn muốn giết Nguyên Linh, cho nên hắn đang đứng ở thế do dự, không biết chính mình có nên diệt sát Nguyên Linh hay không.
- Hô!
Bỗng nhiên, Nguyên Linh cùng Lục Áp khẩn trương nhìn chăm chú, Diệp Hiên chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, cuối cùng hắn là không động thủ đánh giết Nguyên Linh, bởi vì lời khuyên bảo chính mình ở tương lai ảnh hưởng đến hắn.
- Ta có thể không giết ngươi, nhưng cần ngươi trả lời ta mấy vấn đề.
Diệp Hiên trầm thấp mở miệng.
- Ngươi... Ngươi không giết ta?
Nghe lời Diệp Hiên nói, cả người Nguyên Linh khẽ giật mình, quả thực không thể tin vào tai của mình.
Nếu như nói thế giới này ai hiểu rõ Diệp Hiên nhất, Nguyên Linh dám nói tuyệt đối chính là mình, bởi vì hắn bồi dưỡng Diệp Hiên, càng là một đường nhìn hắn đi đến hiện tại, đối với tính tình cùng thủ đoạn của Diệp Hiên, không có người náo hiểu rõ hơn Nguyên Linh.
Hiện tại Diệp Hiên vậy mà nói không giết hắn, đây quả thực khiến Nguyên Linh không thể tin được, cái này căn bản giống như một chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
- Diệp Hiên, ngươi muốn thế nào?
Nguyên Linh ngưng trọng nhìn Diệp Hiên, đồ nhi hắn hắn hiểu rất rõ, Diệp Hiên không giết hắn tuyệt đối không phải là vì tình cảm sư đồ, càng không có khả năng thương hại hắn.