Đại La cũng tốt, Chuẩn Thánh cũng được, hoặc có lẽ là các đại nhân vật trong hồng hoang, nhưng khi những người này đi vào Thiên Đình, mỗi người đều biểu hiện ra nét khiêm tốn hữu lễ, căn bản không dám lộ ra mảy may ngạo khí.
Keng —— keng —— keng!
Chín chín tám mươi mốt tiếng chuông gõ vang trong ba mươi ba trọng Thiên Đình, chỉ thấy đếm không hết thân ảnh vội vã tiến đến Dao Trì, bởi vì Thiên Địa Thịnh Hội sẽ mở ra tại Dao Trì.
Dao Trì!
Quần tiên khom người, Yêu Vương quỳ bái, đếm không hết sinh linh xếp bằng bên trong Dao Trì, tu vi trong bọn hắn người thấp nhất cũng là Đại La cảnh, mà Chuẩn Thánh càng là nhiều vô số kể, mỗi người đều trầm tĩnh im ắng, chờ đợi Diệp Hiên đến.
- Thiên Tôn đến!
Bỗng nhiên, tiếng hô của Thái Bạch Kim Tinh truyền đến, chỉ thấy ba mươi ba trọng thiên trải xuống đại đạo kim quang, chỉ thấy một thân ảnh vĩ ngạn vô biên đang từ Thiên Tôn cung đi ra.
Trải qua một vạn năm lắng đọng, rốt cục tâm linh Diệp Hiên cũng bình tĩnh trở lại, tu vi một thân cũng viên mãn vô khuyết.
- Bái kiến Thiên Tôn.
Ầm ầm!
Dao Trì chấn động, núi kêu biển gầm, Diệp Hiên dạo bước đi vào bên trong Dao Trì, chỉ thấy Đại La Chuẩn Thánh nhao nhao đứng dậy triều bái, mỗi người đều cúi đầu, căn bản không dám nhìn thẳng dáng người vĩ ngạn của Diệp Hiên.
Cái gì gọi là thiên địa cùng tôn vinh?
Cái gì gọi là vạn linh thần phục?
Tràng diện thời khắc này nói rõ đầy đủ điều đó.
- Chư vị không cần đa lễ.
Diệp Hiên ngồi xếp bằng trên không ở Dao Trì, cũng không có triển lộ bất cứ khí tức đáng sợ gì, nhưng vỏn vẹn chỉ là sự xuất hiện của hắn, mà quy tắc nơi này đều ngưng trệ bất động, tâm thần vạn linh càng là run rẩy, nội tâm phát ra một loại cảm giác kính sợ không cách nào nói rõ.
- Mấy vị đạo hữu đã đến sao không ra gặp mặt?
Diệp Hiên ngồi xếp bằng trên thương khung, sắc mặt hắn không một gợn sóng, chỉ là khi lời hắn vừa dứt, mấy đạo hào quang cũng từ phương xa kích xạ mà tới.
- Diệp đạo hữu.
La Hầu ngồi xếp bằng trên Diệt Thế Ma Liên nhẹ gật đầu với Diệp Hiên, xem như là bắt chuyện cùng Diệp Hiên.
- Bần đạo bái kiến Diệp Thiên Tôn.
Tu Bồ Đề chân đạp tường vân mà đến, hắn hơi gật đầu hướng Diệp Hiên, sau đó cũng ngồi xếp bằng trên đám mây.
- Đồ... Diệp Thiên Tôn.
Nguyên Linh vốn định gọi một tiếng đồ nhi, nhưng cuối cùng miệng cũng không nói ra, sắc mặt hắn phức tạp nhìn Diệp Hiên một chút, mà xong cũng cùng Lục Áp ngồi xếp bằng trên thương khung.
- Hôm nay Thiên Địa Thịnh Hội, chỉ để truyền pháp thụ đạo, cũng là bản tôn cho các ngươi một phần cơ duyên, hiển lộ rõ ràng Thiên Đình ta chấp chưởng khí độ trời đất.
Diệp Hiên bình thản lên tiếng, giọng hắn quanh quẩn bên trong cả tòa Dao Trì.
- Đa tạ Thiên Tôn.
Vạn linh khom người cúi đầu.
Ầm ầm!
Thiên diêu rung động, đại đạo âm thanh.
Diệp Hiên ngồi xếp bằng trên thương khung, âm thanh vạn pháp từ trong miệng hắn truyền ra, quanh quẩn trong toàn bộ Dao Trì, cũng khiến cho ba mươi ba trọng Thiên Đình triệt để yên tĩnh lại.
Truyền pháp thụ đạo, dò xét bản thân.
Diệp Hiên đang truyền thụ đoạn đường chính mình đi tới cảm ngộ tu luyện, càng là một loại quá trình dò xét tự thân.
Ba ngàn năm!
Trận truyền pháp thụ đạo này trọn vẹn tiếp tục ba ngàn năm, cả tòa Dao Trì đều bị quang mang vạn pháp bao phủ, tất cả mọi người đắm chìm trong tiếng vạn pháp của Diệp Hiên, không người nào phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Có người cảm thấy lẫn lộn, có người khoảnh khắc đốn ngộ, bọn người La Hầu Nguyên Linh đều có sở ngộ, hoàn toàn đắm chìm trong trong buổi giảng đạo của Diệp Hiên.
- Lần này giảng đạo, trải qua ba ngàn năm, cũng là bản tôn lý giải đối với việc tu luyện, mong các ngươi điều có thể ngộ ra.
Lời Diệp Hiên vừa dứt, Đại La Chuẩn Thánh khắp nơi nhao nhao bừng tỉnh, vội vàng bái phục biểu thị cảm tạ đối với Diệp Hiên.
- Mấy vị đạo hữu khó được dịp tề tụ, bản tôn có chuẩn bị rượu nhạt, mời mấy vị đạo hữu nhấm nháp.
Diệp Hiên mỉm cười nhìn về phía bọn người La Hầu Nguyên Linh, cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ là khẽ vuốt ống tay áo, thời không nơi này vặn vẹo cực hạn, trong nháy mắt bọn người Diệp Hiên xuất hiện trong Thiên Tôn cung.
Thời Không Na Di, cải thiên hoán địa.
Diệp Hiên thể hiện ra loại thủ đoạn này, sắc mặt bọn người La Hầu phức tạp, trong mắt cũng hiện ra một vẻ khổ sở.
Năm đó, bất quá Diệp Hiên chỉ là một tiểu tiên nhân, càng phải ngưỡng mộ bọn hắn hơn.
Nhưng hơn ba trăm vạn năm đi qua, hết thảy đều đã thay đổi, Diệp Hiên trưởng thành là vô địch giữa trời đất, bọn hắn thì phải ngưỡng mộ Diệp Hiên, cái này làm sao không để tâm tình bọn người La Hầu cực kỳ phức tạp?
Nâng cốc ngôn hoan, cùng ngồi đàm đạo.
Diệp Hiên ngồi ngay ngắn chủ vị, hai bên chính là bọn người La Hầu Nguyên Linh, trên bàn bạch ngọc trưng bày một bình tiên nhưỡng, Hoàng bàn tử tự thân là người rót rượu.
Diệp Hiên giơ ly rượu ra xa kính mấy người, nói:
- Chư vị đang ngồi cùng ta có ân oán dây dưa ba trăm vạn năm, không có các ngươi một đường áp bách giết hại cũng không có Diệp Hiên ta hôm nay, một chén rượu này ta mời các ngươi.
Diệp Hiên ngửa đầu đem rượu trong chén uống cạn, điều này cũng khiến cho tâm tình bọn người La Hầu Nguyên Linh phức tạp, cũng đem rượu trong chén đổ vào miệng.
- Được.
Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, lần nữa giơ ly rượu lên nói:
- Chén rượu thứ hai, cho các ngươi không thể giết được ta, ta mời các ngươi.
Diệp Hiên lần nữa uống hết chén rượu thứ hai, bọn người La Hầu Nguyên Linh cũng nâng ly hết sạch, trong miệng càng là chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.
- Bồ Đề, chén rượu thứ ba ta kính ngươi, kính ngươi là sư tôn huynh trưởng Ngộ Không của ta.