- Hô —— hô —— hô!
Diệp Hiên kịch liệt thở hổn hển, chưa bao giờ có sinh tử đại khủng bố lại xâm nhập đến hắn mạnh mẽ như thế, hắn gắt gao nhìn chăm chú cửu sắc kiếp vân, chỉ cảm thấy linh hồn của mình đều tựa như muốn vỡ nát.
- Ta... Ta phải chết sao?
Tử vong, đối với Diệp Hiên tuyệt đối không phải một từ ngữ xa lạ gì, bởi vì hơn ba trăm vạn năm qua hắn đều luôn một mực du tẩu ở bên bờ sinh tử, trải nghiệm quá nhiều liên quan tới tử vong hai chữ này.
Chỉ là giờ khắc này, Diệp Hiên thật cảm giác chính mình sắp chết rồi, bởi vì cửu sắc kiếp vân trên đỉnh đầu để hắn bất an, càng làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
- Nhịn không được, Hỗn Độn Tứ Kiếp Trận cũng tuyệt đối nhịn không được!
Diệp Hiên trầm trọng nói nhỏ.
Không cần hỗn độn cửu sát hạ xuống, Diệp Hiên đã có thể cảm giác được, giờ phút này Hỗn Độn Tứ Kiếp Trận che chở hắn, căn bản là ngăn cản không được hỗn độn cửu sát giáng lâm.
Sợ hãi, bất an, chờ đợi, tử vong xâm nhập, các loại cảm xúc phức tạp đang trút xuống hướng Diệp Hiên, hắn gắt gao nhìn chăm chú cửu sắc kiếp vân trên đỉnh đầu, hai con ngươi dần dần biến màu đỏ tươi lên, dung mạo thanh tú cũng bắt đầu trở nên dữ tợn.
- Hô!
Một hơi trọc khí áp lực bị Diệp Hiên phun ra, sự hoảng loạn trong lòng hắn lại đang dần dần trấn định, trong mắt một lần nữa bày biện ra thần sắc bình thản.
- Ngàn trọng kiếp... Vạn trọng nan... Tuyên cổ vội vàng không người biết... Mộng không phải mộng... Hoa không phải hoa... Một hoa điêu linh một hoa nở...
Diệp Hiên ngồi xếp bằng trong Hỗn Độn Tứ Kiếp, đôi môi của hắn khẽ nhúc nhích, miệng trong truyền đến âm thanh chư thiên tụng kinh, Bất Tử Tiên Kinh ở trong cơ thể ù ù vận chuyển, tu vi Thiên Đạo cửu kiếp đang khủng bố kéo lên.
Thăng hoa cực điểm, mang theo mệnh nhất chiến, hắn đang vì mình tụng kinh, hắn đang thuyết minh pháp và đạo của chính mình, dù là hỗn độn cửu sát khủng bố đến thế nào, hắn cũng nhất định phải qua được khó.
Diệp Hiên không sợ kiếp nạn, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng một chuyện, mỗi một lần kiếp nạn giáng lâm, đều là nền tảng để hắn tiến lên, sẽ để cho hắn một bước đăng lâm đỉnh cao nhất trên vạn cổ chí cường kia.
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?
Mặt mũi Chiến Vân Sơn tràn đầy hồi hộp nhìn về phía Diệp Hiên đang tụng kinh, cả người đều cảm giác như lâm vào trong một giấc mộng mà không cách nào tỉnh lại.
- Tại biên thuỳ tiểu tiểu hỗn độn này, làm sao có thể có người dẫn tới hỗn độn cửu sát?
Chiến Vân Sơn run rẩy thì thầm.
Trừ những vạn cổ chí cường cao cao tại thượng kia, hắn cũng chưa từng nghe thấy có người nào sẽ qua được hỗn độn cửu sát, nhưng đều không ngoại lệ, phàm là người dẫn tới hỗn độn cửu sát, đều có thể xưng là kỳ tài vô thượng trong đại thế giới hỗn độn, có tiềm lực trở thành vạn cổ chí cường.
Oanh!
Cửu sắc kiếp vân đang lăn lộn, một đạo kinh lôi xích sắc chiếu sáng mảnh tinh không nguyên thủy này, nháy mắt bổ xuống hướng Diệp Hiên, liên đới phiến tinh không này đều vỡ nát từng khúc, dẫn tới từng vết nứt không gian đáng sợ.
- Thăng hoa cực điểm!
Diệp Hiên lên tiếng rống to, thời không tiểu thụ dập dờn vươn ra, lực lượng thời không đáng sợ kia che đậy hắn, tu vi Thiên Đạo cửu kiếp đang nở rộ cực hạn, ngay cả một luồng lực lượng tịch diệt đều bị Diệp Hiên phóng thích ra.
Xích sắc kinh lôi quá mức đáng sợ, đây là Hỗn Độn đệ nhất sát, ẩn chứa trong đó đại hung hiểm để cho người ta vẫn lạc, nháy mắt liền đem Hỗn Độn Tứ Kiếp Trận no bạo, hóa thành mạn thiên toái phiến tiêu tán không thấy đâu.
- Ách a!
Xích sắc lôi đình quá mức đáng sợ, nháy mắt nhắm đánh trên cơ thể Diệp Hiên, chỉ thấy thời không tiểu thụ đang ảm đạm vô quang, lực lượng tịch diệt đều đang ầm vang vỡ vụn, Diệp Hiên đều bị đánh đánh đến huyết nhục mơ hồ.
Hỗn Độn đệ nhất sát này cuối cùng Diệp Hiên cũng chịu đựng nổi, nhưng hắn cũng gặp đại kiếp không cách nào tưởng tượng, khí tức cả người đều trở nên suy yếu xuống.
Xích sắc kinh lôi này nhìn như bình thường, nhưng trong đó thai nghén lấy pháp tắc lực lượng hỗn độn, tuyệt đối không phải đơn giản như tưởng tượng.
- Lực lượng thời không ? Lực lượng tịch diệt ?
Bỗng nhiên, Chiến Vân Sơn kinh hô, hắn lại lần nữa hoảng sợ nhìn về phía Diệp Hiên, cả người đều ngốc trệ ngay tại chỗ.
Nếu như hắn không có nhìn lầm, vừa rồi người này không ngờ lại thi triển ra lực lượng thời không cùng lực lượng tịch diệt để ngăn cản Hỗn Độn đệ nhất sát, nếu không hắn nhất định không có khả năng sống sót được.
- Hắn là ai? Hắn đến cùng là ai?
Tư duy của Chiến Vân Sơn triệt để lộn xộn, phải biết chưởng khống lực lượng thời khôngcùng lực lượng tịch diệt, đây chính là bí pháp trấn thế của Thời Không thần điện cùng Bất Tử thiên điện, trừ mấy đại đệ tử của hai vị Thiên Chủ, còn chưa từng nghe nói có người nào chưởng khống qua lực lượng thời không cùng lực lượng tịch diệt.
- Không được, ta nhất định phải đem việc này báo cáo cho Bất Tử Thiên Chủ, người này không chỉ tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, còn lĩnh ngộ ra lực thời không lượng cùng lực lượng tịch diệt, nếu như Thiên Chủ biết được nhất định sẽ chân thân giáng lâm tại đây.
Chiến Vân Sơn run rẩy thì thầm.
Phốc!
Ở dưới cửu sắc kiếp vân, Diệp Hiên liền nôn ra ba miệng tinh huyết, cả người đều nháy mắt uể oải xuống, vẻn vẹn Hỗn Độn đệ nhất sát đã liền để hắn gặp đại kiếp, hỗn độn bát sát phía sau kia hắn còn nên như thế nào qua được?
Ầm ầm!
Cửu sắc kiếp vân căn bản không cho Diệp Hiên chút cơ hội thở dốc nào, uy năng hỗn độn trấn diệt vạn vật kia đang toả ra, đạo kinh lôi màu cam thứ hai ầm vang bổ xuống hắn.