Đầu tiên là Lâm Diệu Pháp ra lệnh cho tỳ nữ bên cạnh lui ra, rồi sau đó hai tỷ muội đón Diệp Hiên tiến nhập vào Diệu Pháp điện đường.
Diệu Pháp điện đường.
Linh khí mờ mịt, vân vụ lượn lờ, một chiếc bàn ngọc bày biện một ít tiên quả linh vật, càng có một bình tiên nhưỡng khuất trong đó, toàn bộ Diệu Pháp điện đường trừ hai người tỷ muội Lâm Diệu Pháp cùng Diệp Hiên, không còn người nào khác đặt chân ở đây.
Tĩnh, yên tĩnh, một loại yên tĩnh đầy áp lực.
Diệp Hiên mỉm cười ngồi xếp bằng, đối diện với hắn chính là tỷ muội Lâm Diệu Pháp, ba người nhất thời im ắng, chỉ là bầu không khí trong toàn bộ Diệu Pháp điện đường hơi có vẻ áp lực.
- Không biết Diệp tiền bối là thuộc đại giáo cổ lão nào?
Lâm Diệu Pháp dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc nói.
- Ta ngủ say mười vạn năm, ký ức thiếu thốn rất nhiều, ta không cách nào trả lời vấn đề này của ngươi.
Diệp Hiên tiếp tục nói dối.
Nhìn bộ dáng Diệp Hiên nói chắc như đinh đóng cột, khí tức Lâm Diệu Pháp lạnh lẽo nói:
- Diệp tiền bối, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngài thân là Đại Thánh không nên lừa gạt tiểu bối chúng ta, ta có điều tra cổ sử mười vạn năm trước, nhưng lại không hề tra được cái tên Diệp Hiên Thánh Vương.
- Thánh chi đỉnh, ngạo thế gian, có Diệp Hiên ta liền có trời.
Lâm Diệu Pháp trầm giọng nói tới.
- Diệt linh kích, bất hủ y, chém hết Thánh Vương diệt cửu thiên.
Lâm Diệu Tiên tiếp lời nói.
Hai nữ nói xong lời này, ánh mắt hai người đều cổ quái nhìn lại Diệp Hiên.
- Mặc dù ngài nói ra những điều khiến người khác cảm thấy rất rung động, thế nhưng là đại đạo chi chiến vào mười vạn năm trước kia, căn bản không có ngài.
Lâm Diệu Pháp lật tay một casi, một bộ điển tịch hiện ra, trực tiếp đẩy lên trước người Diệp Hiên nói:
- Bộ cổ sử này ghi chép được rất nhiều nhân vật cái thế vào mười vạn năm trước, phàm là nhân vật trên Đại Thánh đều sẽ được ghi chép trong đó, nhưng lại không có tên của ngài, ngài còn muốn lừa gạt chúng ta bao lâu?
- Hừ.
Diệp Hiên lên tiếng hừ lạnh, liếc thấy trò vặt của hai nữ tử, bất quá đây chỉ là lời nói dối của hai người, chính là muốn thăm dò lai lịch của hắn.
Có lẽ đổi lại là người ngoài, giờ phút này chỉ sợ thật đúng là lộ ra sơ hở, thế nhưng là Diệp Hiên trải qua quá nhiều lục đục, đối với mánh khoé của hai nữ tử ngây thơ này như thế nào lại nhìn không thấu?
Cái gì gọi là lão hồ ly?
Cái gì gọi là cáo già?
Cái gì gọi là đa mưu túc trí?
Những từ ngữ này hoàn toàn có thể dùng được trên người Diệp Hiên, phải biết đoạn đường mà hắn đi tới, không chỉ riêng là một mực tu luyện, tâm trí lòng dạ hắn cũng đã cực kỳ đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng nổi, đừng nhìn hai nữ sống lâu đời hơn hắn, nhưng đem tâm cơ thủ đoạn so sánh cùng Diệp Hiên, vậy đơn giản chính là khác biệt như trời với đất.
- Tin hoặc không tin tất cả tùy các ngươi, chẳng lẽ bản thánh còn phải giải thích cùng tiểu bối các ngươi sao?
Nụ cười trên mặt Diệp Hiên tắt lịm, khí tức Đại Thánh bỗng nhiên bộc phát, lập tức khiến hai người biến sắc, vội vàng tạ lỗi với Diệp Hiên.
- Diệp tiền bối bớt giận, sư tỷ ta nàng cũng chỉ là cử chỉ vô tâm, mong tiền bối chớ nên trách tội nàng.
Lâm Diệu Tiên vội vàng tạ lỗi trước Diệp Hiên.
- Diệp tiền bối, là nô gia sai.
Lâm Diệu Pháp vội vàng đứng dậy làm lễ trước Diệp Hiên.
- Ta không thích ngươi mang theo khăn che mặt nói chuyện với ta.
Diệp Hiên lạnh giọng mở miệng.
- Cái này... ?
Khí tức Lâm Diệu Pháp cứng lại, hiển nhiên là Diệp Hiên muốn nhìn dung mạo nàng, điều này cũng khiến cho nàng do dự, thế nhưng thời gian do dự cũng không dài, bởi vì nàng biết trước mặt một tôn Đại Thánh, hết thảy làm trái đều có thể đưa tới họa sát thân.
Rốt cục, Lâm Diệu Pháp đem khăn che trên mặt mặt bỏ xuống, một bộ dung nhan kinh thế cũng hiện ra trong mắt Diệp Hiên.
Đây là dung mạo gì?
Dung mạo Lâm Diệu Pháp hiện ra, thần sắc Diệp Hiên cũng liền khẽ giật.
Khuynh quốc khuynh thành? Thiên địa thất sắc?
Như dưới dung nhan Lâm Diệu Pháp, vạn vật đều muốn trầm luân, vẻ đẹp của nàng căn bản là không có bất cứ từ ngữ nào có thể biểu đạt.
Thanh lãnh cô khiết, giống như băng sơn, cho người ta một loại cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn, quả thực nàng đẹp đến khiến vạn vật không dám nhìn thẳng, mà lại muốn đem phần đẹp đẽ này vĩnh viễn ghi lại thành ký ức trong đầu.
Không phải Diệp Hiên chưa từng gặp qua mỹ nữ, Quảng Hàn tiên tử đẹp có một không hai trong tam giới, Diệp Hiên biết không có bất kỳ dung nhan của nữ tử nào có thể so sánh cùng Quảng Hàn tiên tử.
Thế nhưng, hôm nay Lâm Diệu Pháp triển lộ ra dung nhan của nàng khiến Diệp Hiên rốt cuộc biết là có người có thể so sánh với Quảng Hàn tiên tử, Lâm Diệu Pháp đẹp tuyệt đối không nửa điểm thua Quảng Hàn tiên tử.
Cũng là siêu trần thoát tục, cũng là thanh lãnh bức người, như hết thảy những gì đẹp nhất trong thế gian đều ngưng tụ trên người Lâm Diệu Pháp.
Nếu như nói giữa Lâm Diệu Pháp cùng Quảng Hàn tiên tử có điểm gì không giống nhau, đó chính là Lâm Diệu Pháp có một loại khí tức cường giả.
Nàng cũng không có cảm giác yếu đuối như Quảng Hàn tiên tử, cái này cũng vô hình tăng thêm khí chất mê người cho Lâm Diệu Pháp, khiến người ta muốn đem cả tòa băng sơn này hòa tan, loại cảm giác rung động chinh phục nhân tâm, quả thực khiến người ta ngo ngoe muốn động.
Nhìn thần sắc Diệp Hiên ngơ ngác, Lâm Diệu Pháp đắng chát cười một tiếng, bởi vì nàng đã sớm biết là kết quả này, bởi vì không có bất kỳ người nào có thể bình tĩnh dưới dung nhan của nàng, mà cái dung nhan khuynh thế này cũng mang cho nàng quá nhiều phiền phức.