- Ngươi... Ngươi có ý gì?
Lâm Diệu Pháp biến sắc, đột ngột dâng lên một cỗ cảm giác xấu.
- Diệu Pháp quốc độ các ngươi trong mắt ta bất quá chỉ là sâu kiến, ngươi có tư cách gì bàn điều kiện cùng ta?
Diệp Hiên lạnh lùng nói.
- Ta muốn các ngươi sống thì sống, ta muốn các ngươi chết thì chết, ngươi cảm giác ta lại vì cái gọi là sắc đẹp, mà đáp ứng điều kiện của các ngươi sao?
Diệp Hiên hắc hắc cười lạnh, trên mặt tràn ngập nét hung lệ.
Bạch bạch bạch!
Nhìn bộ dáng bất thiện của Diệp Hiên, bước chân hai nữ Lâm Diệu Pháp liên tục rút lui, dung nhan trấn định lúc đầu cũng bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Thể xác tinh thần đều rung động, bừng tỉnh đại ngộ!
Sắc mặt Lâm Diệu Pháp trắng bệch, đáy mắt lấp lóe vẻ sợ hãi, cả người đều triệt để minh ngộ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên rõ ràng hiện ra vẻ e ngại.
Lâm Diệu Pháp quên một chuyện, một chuyện rất quan trọng!
Nàng vẫn nghĩ Diệp Hiên sẽ đáp ứng điều kiện của nàng, nhưng nàng lại quên Diệp Hiên trước mắt cũng không phải là loại người thiện nam tín nữ.
Làm ví dụ.
Diệp Hiên tựa như một con mãnh hổ, hai nữ Lâm Diệu Pháp bất quá là cừu non, cừu non vậy mà đi bàn điều kiện cùng mãnh hổ, đây quả thực là đưa dê vào miệng cọp, chính là hành động tìm chết.
Quyền sinh sát trong tay, cường giả vi tôn, đây là chuẩn tắc của đại thế giới hỗn độn, đã hết lần này tới lần khác Lâm Diệu Pháp quá tự tin, nàng vậy mà lại quên đi cái chuẩn tắc này.
- Chậc chậc chậc.
Nhìn bộ dáng hai nữ Lâm Diệu Pháp hồi hộp bất an, Diệp Hiên khinh miệt nói nhỏ:
- Tiểu nha đầu này tâm cơ cũng tính toán thâm trầm, đáng tiếc không nhìn rõ hiện thực, mặc dù trong lòng ngươi có dã tâm cực lớn, nhưng lại không xứng với thực lực. Tới đây, quỳ xuống.
Hai mắt Diệp Hiên híp lại, chậm rãi vẫy tay hướng hai nữ.
- Ngươi... Ngươi...
Lâm Diệu Pháp biến sắc, trong mắt hiện ra vẻ khuất nhục, thánh quang tràn ra quanh thân, tư thế ẩn ẩn muốn động thủ.
Mặc dù tu vi nàng không cao bằng Diệp Hiên, nhưng nói thế nào cũng là chủ nhân một đạo thống, há có thể để cho Diệp Hiên sỉ nhục?
- Quỳ xuống!
Giọng Diệp Hiên lạnh lẽo, uy năng Đại Thánh bắn ra, ầm vang ép xuống hướng hai nữ Lâm Diệu Pháp, điều này cũng khiến cho Lâm Diệu Pháp oa một tiếng phun ra ngụm máu tươi, cơ thể lập tức trở nên lảo đảo.
Ầm!
Năm ngón tay Diệp Hiên nhô ra, ầm vang hút nhiếp hai nữ tới trước, trên mặt mang một vẻ âm lãnh, hai tay tàn nhẫn bóp lên cổ hai người, trực tiếp nâng lên giữa không trung.
Cờ rốp!
Hai tay Diệp Hiên nắm chặt, cự lực đáng sợ đè lên cổ họng đối phương, càng khiến cho xương cổ hai người truyền đến tiếng rốp giòn vang, tứ chi không ngừng đấm đá giữa không trung, nhưng lại không cách nào đào thoát khỏi trói buộc của Diệp Hiên.
- Quyền sinh sát trong tay, đều trong một suy nghĩ, các ngươi không có tư cách bàn điều kiện cùng ta, điều duy nhất có thể làm chính là quỳ xuống thần phục ta.
Ầm!
Đột nhiên Diệp Hiên ném hai nữ lên mặt đất, cả tòa Diệu Pháp điện đường ầm vang chấn động, mặt đất được làm từ tinh thạch trắng tinh đều bị nện hiện ra hai cái hố to hình người.
Phốc!
Đối mặt vói Diệp Hiên ra tay ác độc, trong miệng hai nữ phát ra một tiếng rên, một tia máu tươi tràn ra, giống như chó chết xụi lơ trên mặt đất, trọn vẹn nửa ngày chưa có lấy lại tinh thần.
Đạp —— đạp —— đạp.
Như vong hồn gõ vang tiếng chuông tang, giống như sát âm sinh tử truyền đến, Diệp Hiên dạo bước đi tới trước người hai nữ, trên mặt hiện ra một nụ cười tàn khốc.
Ầm!
Bỗng nhiên, chỉ thấy Diệp Hiên nâng chân phải lên, hung hăng giẫm lên hai gò má tuyệt mỹ vô thần của Lâm Diệu Pháp, bàn chân hắn càng là vô tình tàn nhẫn ép động lên mặt Lâm Diệu Tiên.
Lực lượng Diệp Hiên sao mà khủng bố?
Một cước này giẫm đạp lên trên mặt Lâm Diệu Pháp, lập tức khiến miệng Lâm Diệu Pháp truyền đến tiếng kêu rên, nửa mặt bên đều lún vào mặt đất, mặc cho nàng khuất nhục rống to như thế nào đều không thể tránh thoát khỏi bàn chân Diệp Hiên.
- Hỗn... Hỗn đản đáng ghét... Ta... Ta muốn giết ngươi!
Lâm Diệu Pháp nổi giận rống to, quanh thân bắn ra thánh quang, thế nhưng dưới uy năng Đại Thánh của Diệp Hiên, nàng yếu giống như một con giun dế, làm thế nào có thể ngăn cản việc bị Diệp Hiên lăng nhục?
- Giết ta? Ngươi có bản lãnh này sao?
Ầm!
Bỗng nhiên, Diệp Hiên tàn khốc cười một tiếng, chân phải hắn nâng lên lần nữa tàn nhẫn đạp lên hai gò má Lâm Diệu Pháp, chỉ thấy đại địa ầm vang chấn động, toàn bộ đầu của Lâm Diệu Pháp đều bị Diệp Hiên giẫm lún vào trong đất.
- Đến đây, đứng lên giết ta.
Diệp Hiên mỉm cười nói nhỏ.
Phanh phanh phanh!
Chuyện đáng sợ xuất hiện, Diệp Hiên mỉm cười, bàn chân to lớn không ngừng giẫm đạp lên người Lâm Diệu Pháp, trực tiếp khiến miệng Lâm Diệu Pháp phát ra những tiếng kêu thê lương, từng tấc xương cốt trên người đều vỡ nát.
Bỗng nhiên.
Diệp Hiên ngừng cử động tàn bạo, năm ngón tay hắn nhô ra trực tiếp nắm lấy tóc Lâm Diệu Pháp, tóm lấy đầu nàng trong khi nửa người đang lún trong mặt đất mà lôi ra.
Mái tóc xanh lộn xộn, dung nhan sưng không chịu nổi, bị Diệp Hiên nắm lấy tóc mà nâng lên giữa không trung, thần trí Lâm Diệu Pháp hoàn toàn lâm vào ngây ngô, cảm giác chính mình rơi vào một trận ác mộng không cách nào tỉnh lại.
Đánh đập vô tình, tùy ý lăng nhục, loại chuyện nằm mơ giữa bán ngày này vậy mà lại xảy ra trên người Lâm Diệu Pháp, đừng nói chỉ là Lâm Diệu Pháp lâm vào ngốc trệ ngây ngô, một bên khuôn mặt Lâm Diệu Tiên cũng sợ hãi, trọn vẹn nửa ngày vẫng chưa lấy lại được tinh thần.
- Không... Đừng!
Trong nháy mắt Lâm Diệu Tiên liền thanh tỉnh, trong miệng truyền đến tiếng khóc bi thương, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên tràn ngập vẻ sợ hãi.