- Từ nay về sau ngươi chính là một con chó cho ta, ta muốn ngươi đi hướng đông ngươi không thể đi hướng tây, ta muốn ngươi cắn ai ngươi liền phải cắn kẻ đó, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe theo việc ta phân phó, ta không chỉ sẽ không làm khó ngươi cùng muội muội của ngươi, sẽ còn cho các ngươi vô tận điều tốt.
Diệp Hiên nhàn nhạt lên tiếng nói:
- Đương nhiên, làm chó của ta, tự nhiên ta sẽ che chở cho các ngươi, hiện tại các ngươi nghe hiểu chưa?
- Ngươi... Ngươi đừng khinh người quá đáng!
Hai mắt Lâm Diệu Pháp rưng rưng, cuối cùng là không khống chế nổi nội tâm khuất nhục mà lên tiếng nổi giận với Diệp Hiên nói.
Diệp Hiên ví von nàng thành một con chó, đây quả thực khiến Lâm Diệu Pháp không thể nào chấp nhận được, nàng đường đường là Diệu Pháp thánh nữ, làm sao có thể làm một con chó?
- Không muốn làm chó cũng được, vậy ta liền tiễn ngươi đi chết.
Diệp Hiên mỉm cười, bàn tay đang chậm rãi nâng lên, bắn ra một luồng hỗn độn sát cơ bao phủ, điều này cũng khiến cho khuôn mặt Lâm Diệu Tiên đại biến, vội vàng quỳ rạp xuống dập đầu nói:
- Nguyện ý, chúng ta nguyện ý làm chó cho ngài ngài.
- Sư tỷ, tuyệt đối không nên làm hắn tức giận, nếu không người này sẽ giết tỷ.
Lâm Diệu Tiên run rẩy truyền âm tới Lâm Diệu Pháp.
- Diệu... Diệu Pháp... Bái kiến chủ nhân!
Hai mắt Lâm Diệu Pháp rưng rưng, gắt gao cắn đôi môi, trước nguy cơ tử vong, nàng lựa chọn thần phục Diệp Hiên.
- Tốt, thế này mới đúng.
Diệp Hiên hài lòng nhẹ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Diệu Pháp hiện ra một vẻ quỷ dị.
Đối phó với loại nữ nhân dã tâm này, nhất định phải xé nát hết thảy kiêu ngạo của nàng, hung hăng giẫm nàng dưới chân, như thế mới có thể chân chính áp chế nàng.
- Hiện tại ta muốn các ngươi giúp ta tìm mấy người, đây là chân dung của bọn họ, nếu như phát hiện tung tích của bọn hắn, nhanh chóng thông tri tới ta.
Diệp Hiên tiện tay đánh ra mấy cái ngọc giản, trong đó ghi lại dung mạo đám người Liễu Bạch Y.
Diệp Hiên lo lắng nhất là an nguy đám người Liễu Bạch Y cùng Hoàng bàn tử, mặc dù mình đi tới Nam Đẩu đại vực, nhưng không biết bây giờ bọn người Liễu Bạch Y ở nơi nào, cho nên việc gấp gắp nhất chính là tìm tới chỗ đám người Liễu Bạch Y bị lạc.
Mà kế hoạch Diệp Hiên cũng rất đơn giản, hiện tại hắn đã khống chế được Lâm Diệu Pháp, hắn cũng là dùng Nam Đẩu đại vực làm điểm xuất phát triệt để dung nhập vào đại thế giới hỗn độn.
…
Đại thế giới hỗn độn, Trung Ương đại vực.
Một người, áo trắng như tuyết, đứng ngạo nghễ trên chín tầng mây, sau lưng hắn chính là một tòa thiên điện tuyên cổ tiêu tan bất định, một bóng dáng tiêu tan bất định đứng sau lưng hắn.
- Liễu Bạch Y, ngươi nghĩ được chưa?
Hư ảnh thần bí trầm giọng nói.
- Ngươi không có tư cách làm sư tôn ta.
Bỗng nhiên Liễu Bạch Y thu tay, một thân Bạch Y rung động trong gió, sợi tóc đen nhánh dập dờn trong gió, hai mắt của hắn giống như chư thiên vũ trụ, cho người ta một loại cảm giác trí tuệ trong đại dương mênh mông.
Nghe được đáp án này, khí tức hư ảnh thần bí cứng lại, cả người rõ ràng cứng ngắc.
Hắn là ai?
Hắn là Bổ Thiên giáo chủ, hắn là Bất Hủ cảnh Thần Vương, xem khắp đại thế giới hỗn độn, không biết có bao nhiêu người muốn trở thành đệ tử của hắn, nhưng hôm nay hắn lại bị một cái Tiểu Thánh cự tuyệt, đây quả thực khiến trong lòng hắn ngũ vị tạp trần.
- Liễu Bạch Y, ngươi đừng quá cuồng vọng mức, nếu bản vương muốn giết ngươi, chỉ một cái ý niệm liền có thể khiến ngươi hồn phi phách tán mà chết.
Bổ Thiên giáo chủ lạnh giọng quát lớn.
- Vậy ngươi muốn giết thì giết, cần gì phải nhiều lời cùng ta?
Liễu Bạch Y nhàn nhạt nói nhỏ.
- Ngươi... ?
Khí tức Bổ Thiên giáo chủ ngưng trệ, có vẻ bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Liễu Bạch Y, sau đó trong miệng truyền đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
- Liễu Bạch Y, chỉ cần ngươi bái ta làm thầy, bản vương cam đoan với ngươi, lập tức vào thời điểm nguyên hội mở ra, ngươi nhất định có thể trở thành tân vạn cổ chí cường, càng là chấp chưởng nguyên hội thứ mười một trong mười ức tám ngàn chín trăm ba mươi vạn năm.
Lời Bổ Thiên giáo chủ có vẻ khẩn cầu, đem tư thái bản thân hạ xuống cực thấp.
Nếu như một màn này bị người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ ngoác mồm kinh ngạc, đường đường là Bổ Thiên giáo chủ, một nhân vật cấp Bất Hủ cảnh Thần Vương, vậy mà lại hèn mọn khẩn cầu một Tiểu Thánh, đây quả thực chính là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
- Ta nói ngươi không có tư cách làm sư tôn ta, ta chỉ muốn tìm tới bằng hữu của ta.
Liễu Bạch Y khẽ nhíu mày nói.
- Tốt tốt tốt, coi như ngươi không làm đồ nhi của ta, vậy ngươi gia nhập Bổ Thiên giáo ta cũng được, ngươi không phải thích nghiên cứu trận pháp sao, Bổ Thiên giáo ta có đại trận cái thế, càng có rất nhiều trận pháp điển tịch tạo điều kiện cho ngươi nghiên cứu, mà lại pháp môn Bổ Thiên Quyết của bản vương được xưng là chí cường hỗn độn, đều có thể truyền thụ hết cho ngươi.
Sắc mặt Bổ Thiên giáo chủ rủ xuống, một bộ dáng cực lực khẩn cầu, đâu còn nửa điểm uy nghiêm Bất Hủ cảnh?
- Ta chỉ muốn mau chóng tìm tới bằng hữu của ta, cũng không muốn gia nhập Bổ Thiên giáo, ta cũng rất cảm ngươi đã cứu mệnh ta trong hỗn độn tinh không, ngày sau Bạch Y tuyệt đối sẽ không quên đại ân giáo chủ.
Liễu Bạch Y lên tiếng cự tuyệt.
Nhìn bộ dáng Liễu Bạch Y khó chơi, tâm ngực Bổ Thiên giáo như muốn khí tạc, thế nhưng hắn cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, ai bảo Liễu Bạch Y trước mặt hắn, được hắn nhìn ra là đệ nhất kỳ tài vạn cổ.
Nhắc tới cũng là trùng hợp, Bổ Thiên giáo chủ ngao du hỗn độn tinh không, muốn tìm một ít vật liệu để bày trận, trùng hợp nhìn thấy Liễu Bạch Y bị trùng tộc tinh không truy sát.