Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1475 - Chương 1475 - Cướp Bóc Trấn Lột (2)

Chương 1475 - Cướp bóc trấn lột (2)
Chương 1475 - Cướp bóc trấn lột (2)

Phải biết những nhân vật cấp Đại Thánh này đều sống mấy ngàn vạn năm, đồ vật để dành được nhất định không ít, cái này tự nhiên cũng khiến Diệp Hiên cực kỳ động tâm.

Con đường tu luyện, trừ tự thân khắc khổ, đương nhiên cần ngoại vật trợ giúp, đan dược linh thạch, thiên tài địa bảo, những ngoại vật này ắt không thể thiếu, có thể rút ngắn cực lớn thời gian tu luyện của Diệp Hiên.

Công Pháp Diệp hiên không thiếu, trong tay hắn có Bất Tử Tiên Kinh cùng Vạn Trượng Hồng Trần Pháp, binh khí có Tru Thiên Kích cùng Tịch Diệt Chiến Y, hiện tại khiếm khuyết duy nhất của hắn chính là tài nguyên tu luyện.

Từ bước vào Đại Thánh cảnh, tu vi Diệp Hiên liền trì trệ không tiến.

Dựa theo Diệp Hiên suy tính, nếu hắn muốn tu luyện tới Thánh Vương cảnh, chỉ bằng vào hắn khổ tu cũng cần năm ngàn vạn năm, mà cái này hắn không cách nào chấp nhận.

Mà mặc dù Kiếp Tiên Thuật cường đại, có thể nuốt chửng tu vi người khác, thế nhưng tu vi mỗi người đều có hỗn tạp không thuần, coi như hắn thôn phệ một nhân vật cấp Đại Thánh, nhưng đối với tu vi tự thân hắn mà nói cũng không tăng trưởng quá lớn, trừ phi hắn có thể thôn phệ một nhân vật cấp Thánh Vương.

Chỉ là cấp Thánh Vương có bao nhiêu uy năng Diệp Hiên cũng không hiểu biết, chuyện này cũng cần chậm rãi mưu toan, cho nên Càn Khôn Đại trong tay những Đại Thánh này liền thành mục tiêu của Diệp Hiên.

- Ngươi lại si tâm vọng tưởng.

Rốt cục thì Mạc Hỏa Đại Thánh cũng tức giận, lên tiếng nổi giận đối với Diệp Hiên nói.

- Ngươi thật sự rất mạnh, nhưng ngươi thật nghĩ chúng ta dễ bắt nạt hay sao?

Sắc mặt Cửu Cung chân nhân lạnh lẽo đang chậm rãi đứng dậy, uy năng Đại Thánh ẩn ẩn tràn ra.

- Diệp đạo hữu, ta cùng ngươi không có thù hận, ta cũng không muốn là địch cùng ngươi, nhưng nếu ngươi muốn Càn Khôn Đại của ta, vậy ta cũng chỉ có thể không khách khí.

U Minh lão ma lạnh lùng nói.

- Ha ha ha!

Cửu Vĩ Thiên Hồ kiều mị cười một tiếng, chầm chậm đi tới đảo quanh người Diệp Hiên nói:

- Diệp đạo hữu quả nhiên cuồng vọng, chẳng lẽ không biết làm như vậy sẽ đắc tội chúng ta sao, hay còn nói là Diệp đạo hữu có lòng tin lấy một địch bốn?

- Nếu như ta là các ngươi, liền ngoan ngoãn đem Càn Khôn Đại giao ra, nếu không chết rồi, vậy coi như không trách được Diệp mỗ ta.

Diệp Hiên khẽ mỉm cười nói.

- Ồ?

Kiều nhan Cửu Vĩ Thiên Hồ khẽ động, ha ha ha cười nói:

- Các vị đạo hữu, xem ra vị Diệp đạo hữu này rất có lòng tin, vậy chúng ta còn chờ cái gì?

- Giết!

Trong lồng ngực Mạc Hỏa Đại Thánh đã sớm ẩn chứa nộ hoả hừng hực, uy năng Đại Thánh cực kỳ đáng sợ đang toả ra, trực tiếp xuất ra một luồng đại thuật thông thiên đánh tới Diệp Hiên.

Mấy người khác cũng theo sát phía sau, thánh uy cực kỳ đáng sợ bộc phát ra, tất cả đều oanh sát về hướng Diệp Hiên.

Bốn vị Đại Thánh nói động thủ liền động thủ, căn bản không có nửa điểm do dự, hiển nhiên muốn bọn hắn giao ra Càn Khôn Đại của chính mình căn bản là không thể.

Có thể trở thành Đại Thánh Giả, tự nhiên có sự kiêu ngạo của Đại Thánh, làm sao vì Diệp Hiên giết một Thanh Minh Đại Thánh mà liền sợ hãi đâu?

Huống hồ bốn người liên thủ, bọn hắn không tin Diệp Hiên thật có thể dùng một địch bốn.

Ầm ầm!

Long trời lở đất, nhật nguyệt vô quang.

Một trận đại chiến ầm vang bộc phát, mười vạn dặm đám mây đều hóa thành khói bụi, uy năng Đại Thánh đáng sợ bộc phát ra, càng làm cho phương thiên địa này rung chuyển đến cực điểm.

Thời gian cũng không dài, cũng chỉ nén hương đi qua.

Khiến vân vụ tan hết, một cảnh tượng thê thảm cũng hiện ra.

Mặt mũi bốn vị Đại Thánh bầm dập, y phục cũng tàn tạ không chịu nổi, giống như chó chết nằm sấp dưới đất, tiên huyết trong miệng không ngừng tràn ra, thân thể không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu rên.

- Không tệ, coi như có thể thu hoạch.

Trong tay Diệp Hiên cầm bốn cái Càn Khôn Đại, trên mặt hiện ra nụ cười hài lòng, tiện tay đem Càn Khôn Đại của bốn người bỏ vào trong túi, sau đó hai mắt híp lại nhìn về phía bốn người đang xụi lơ dưới mặt đất.

- Sớm giao ra chẳng phải tốt sao, nhìn xem bộ dáng đáng thương này của các ngươi!

Diệp Hiên tự nhiên thở dài nói.

- Oa!

Một dòng lão huyết từ trong miệng Mạc Hỏa Đại Thánh phun ra, hắn phẫn nộ nhìn về phía Diệp Hiên nói:

- Vạn Linh thiên điện ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Ầm!

Diệp Hiên đánh ra một bàn tay, trực tiếp đánh thân thể Mạc Hỏa Đại Thánh sụp đổ mà chết, Kiếp Tiên Thuật ầm vang bộc phát ra, hóa thành hắc vụ mạn thiên thôn phệ tu vi huyết khí của hắn.

- Ngươi nói nhảm nhiều như vậy tốt nhất là đi chết.

Diệp Hiên phun ra một ngụm trọc khí, có vẻ chán ghét nói nhỏ.

Dọa sợ!

Mấy vị Đại Thánh còn lại thật bị Diệp Hiên dọa sợ, Mạc Hỏa Đại Thánh vừa rồi còn nhảy nhót tưng bừng, nhưng chỉ thoáng qua liền bị bàn tay Diệp Hiên chụp chết, đây quả thực khiến bọn hắn có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Diệp Hiên giết Thanh Minh Đại Thánh cũng thôi, thế nhưng Mạc Hỏa Đại Thánh là người của Vạn Linh thiên điện, vậy mà Diệp Hiên nói giết liền giết, chẳng lẽ hắn không sợ Vạn Linh thiên điện điên cuồng trả thù hay sao?

Bỗng nhiên, Cửu Vĩ Thiên Hồ rùng mình một cái, bởi vì ánh mắt âm trầm của Diệp Hiên đang nhìn chăm chú trên người bọn hắn, một cỗ sát cơ cực kỳ khủng bố một mực khóa chặt bọn hắn.

- Thịt muỗi cũng là thịt a.

Diệp Hiên âm trầm thì thầm, từ trên nhìn xuống dưới mấy người, hiển nhiên là có ý muốn làm thịt bọn hắn, dự định sẽ thôn phệ một thân tu vi bọn hắn.

- Đạo hữu, ngươi và ta không oán không thù, xin thả ta một con đường sống, ngày sau Thiên Yêu điện ta nhất định có hậu báo.

Tâm linh Cửu Vĩ Thiên Hồ sáng long lanh, nàng cảm giác được sát cơ của Diệp Hiên, vội vàng lên tiếng khẩn cầu.

Bình Luận (0)
Comment