Theo Diệp Hiên đến, Thái Linh Thánh Vương mỉm cười đứng dậy, bắt đầu giới thiệu lai lịch ba người cho Diệp Hiên.
- Vị này là Đạo Vân Thánh Vương. Vị này là Cửu Khúc Lão Mẫu. Vị này là Âm Hải Thánh Vương.
Ba nam một nữ, sắc mặt Đạo Vân Thánh Vương thanh lãnh, chỉ là nhìn thoáng qua Diệp Hiên, cũng không có lên tiếng đáp lời, đáy mắt xẹt qua một vẻ khinh miệt.
Mà mặt mũi Âm Hải Thánh Vương tràn đầy mỉm cười, chắp tay thi lễ hướng Diệp Hiên nói:
- Tại hạ Âm Hải, gặp qua Diệp đạo hữu.
- Nha, khá lắm tuổi trẻ tuấn tú.
Phong thái Cửu Khúc Lão Mẫu yểu điệu, người mặc váy lụa hồng sa, coi tuổi tác cũng chỉ có chừng hai mươi, cho người ta một loại thành thục phong vận vũ mị, đang che miệng trêu chọc Diệp Hiên.
Đương nhiên, cái gọi là dung mạo cũng không nói rõ tuổi tác chân thực, ba người này đều sống cực kỳ lâu đời, cũng coi là ba lão quái vật.
- Gặp qua ba vị đạo hữu.
Diệp Hiên mỉm cười mở miệng, chắp tay thi lễ, xem như bắt chuyện cùng ba người.
- Đạo hữu?
- Hừ! Chỉ là một tên tiểu bối cũng dám xưng đạo hữu cùng ta?
Bỗng nhiên, Đạo Vân Thánh Vương hừ lạnh lên tiếng, sau đó nhìn về phía Thái Linh Thánh Vương hơi có vẻ bất mãn nói:
- Thái Linh đại ca, ngươi và ta tương giao nhiều năm, ngươi để một tên tiểu bối cùng chúng ta thăm dò Thiên Nguyên quốc độ, còn muốn cùng hắn chia đều bảo vật Thiên Nguyên quốc độ, có phải ngươi cần giải thích cho chúng ta một chút hay không?
Hiển nhiên, từ khi Diệp Hiên bước vào nơi này, ba người liền nhìn ra Diệp Hiên bất quá chỉ là tu vi Đại Thánh, mà tu vi ba người đều là Đại Thánh Vương, tự nhiên xem thường Diệp Hiên.
Chỉ là Cửu Khúc Lão Mẫu cùng Âm Hải Thánh Vương cũng không biểu lộ ra, thế nhưng Đạo Vân Thánh Vương cũng sẽ không lá mặt lá trái, lúc này mới chất vấn Thái Linh Thánh Vương.
- Đạo Vân lão đệ, ngươi chớ có xem nhẹ Diệp đạo hữu, hắn tuy là tu vi Đại Thánh, nhưng chiến lực một thân không kém gì chúng ta, Hồn Thiên Thánh Vương kia đều chết tại trong tay Diệp đạo hữu.
Thái Linh Thánh Vương nói.
- Hồn Thiên chết rồi?
Sắc mặt ba người khẽ giật mình, hơi có vẻ kinh dị nhìn về phía Diệp Hiên, lúc này mới phát hiện tuy tu vi Diệp Hiên chỉ là Đại Thánh, nhưng ánh mắt nhìn về phía ba người bình tĩnh đến cực điểm, cũng không có biểu hiện ra vẻ gì khẩn trương.
- Hừ, giết người của Vạn Linh thiên điện, hắn càng không thể cùng ta đi tới Thiên Nguyên quốc độ, mà Đại Thánh dù sao cũng chỉ là Đại Thánh, hắn giết Hồn Thiên Thánh Vương thì thế nào, Hồn Thiên kia bất quá chỉ mới vào Thánh Vương cảnh, làm sao có thể so sánh cùng ta?
Đạo Vân nhướng mày nói.
- Cái này... ?
Thái Linh Thánh Vương giả ra vẻ làm khó, sau đó nhìn về phía Diệp Hiên, hiển nhiên là nói cho Diệp Hiên, có thể không được ba người công nhận, cái này chỉ nhờ vào bản sự Diệp Hiên ngươi.
- Nói nhảm thật nhiều, đáng tiếc bản sự cũng không lớn.
Diệp Hiên nhàn nhạt mở miệng.
- Ngươi đang nói chuyện với ta?
Sắc mặt Đạo Vân Thánh Vương lạnh lẽo, quay đầu nhìn lại Diệp Hiên, đáy mắt xẹt qua một vòng sát cơ hung ác nham hiểm.
- Chẳng lẽ ta đang nói chuyện cùng chó?
Diệp Hiên bễ nghễ liếc xéo Đạo Vân Thánh Vương, tư thái hắn lộ vẻ bá đạo đến cực điểm.
Cái gọi là khiêm tốn hữu lễ không có bất cứ quan hệ nào cùng Diệp Hiên, bởi vì hắn biết bên trong thế giới cường giả vi tôn này, chỉ có hiển lộ rõ ràng thực lực không gì sánh kịp, mới có thể khiến người khác công nhận.
Bởi vì ngươi càng mềm, người khác liền cảm giác được mà khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi càng ngoan độc, hành sự bá đạo vô lý, mới có thể đạt được sự kính sợ của người khác.
Đương nhiên, đây hết thảy đều được xây dựng trên thực lực, nếu không tương xứng cùng thực lực, thì không khác gì muốn chết.
Mà Diệp Hiên có thể thấy rõ chính mình, mặc dù hắn chỉ là một Đại Thánh, thế nhưng là dựa theo tính toán của hắn, cho dù nhất chiến cùng Đại Thánh Vương hắn cũng sẽ không rơi vào hạ phong, mà lại hắn vốn có át chủ bài, cho dù muốn diệt sát Đại Thánh Vương cũng không phải là không có khả năng.
Cho nên, trước khi đến Thiên Nguyên quốc độ, hắn liền muốn lập uy, để ba Đại Thánh Vương này biết, Diệp Hiên hắn cũng không phải dê con nhu nhược, mà chân chính là một mãnh hổ.
- Ừm?
Diệp Hiên thể hiện ra tư thái lăng lệ bá đạo, ba Đại Thánh Vương biến sắc, tất cả đều một mặt âm trầm nhìn về phía Diệp Hiên, mà sát cơ Đạo Vân Thánh Vương kia càng là đang tràn ngập.
- Ngươi là đang tìm cái chết?
Đông —— đông —— đông.
Đạo Vân Thánh Vương nhanh chân đi tới Diệp Hiên, toàn bộ cung điện đều đang rung động ầm ầm, Đại Thánh Vương bắn ra khí cơ đáng sợ, sát cơ vô cùng vô tận áp bách tới Diệp Hiên.
- Ha ha ha.
Cửu Khúc Lão Mẫu che miệng trêu đùa:
- Diệp huynh đệ, ngươi thật đúng là cuồng vọng a, xem ra Đạo Vân muốn cho ngươi nếm thử lợi hại.
- Diệp đạo hữu yên tâm, ta sẽ vì ngươi chuẩn bị một cái quan tài thượng hạng, sau khi ngươi chết ta sẽ nhặt xác cho ngươi, ngươi chết cũng coi là có ý nghĩa.
Âm Hải Thánh Vương âm trầm nói.
- Quan tài kia giữ lại cho mẫu thân ngươi nhặt xác ngươi đi thôi.
Diệp Hiên âm lãnh mở miệng, bởi vì cái gọi là hạ thủ vi cường ra tay sau sẽ gặp nạn, hắn cũng không bị động để người khác quản chế, hỗn độn lưu quang đáng sợ bộc phát ra trên người hắn, cả người trực tiếp liền oanh sát tới Đạo Vân Thánh Vương.
Ầm ầm!
Như sơn hà sụp đổ, giống như càn khôn nổ nát vụn, cử động của Diệp Hiên quá mức đáng sợ, hắn đánh một chưởng tới hướng Đạo Vân Thánh Vương, Tru Thiên Kích lật chưởng mà ra, cuồng bạo đâm tới Âm Hải Thánh Vương, lại muốn dùng lực lượng một người đại chiến hai Đại Thánh Vương.