Âm Hải Thánh Vương bóp chặt cánh tay suy yếu mở miệng, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Hiển nhiên, tại Hỗn Độn Vụ Hải nguy cơ tứ phía này, Diệp Hiên đã thành cây cỏ cứu mạng của Âm Hải Thánh Vương, cái này làm sao không để Âm Hải Thánh Vương hạ thấp tư thái đối với Diệp Hiên được đây?
Đáng tiếc, Diệp Hiên tuyệt nhiên không trả lời, mà là quan sát hoàn cảnh bốn phía, đang tỉ mỉ cảm nhận khí tức con quái vật kia.
Ngao!
Gió tanh cuồng bạo, hắc ảnh ẩn hiện, trong sương mù, quái vật lần nữa xuất hiện, trực tiếp kích xạ tới Âm Hải Thánh Vương.
Ầm!
Diệp Hiên đấm ra một quyền, trực tiếp đánh bay con quái vật này.
Nhưng cái này còn không có xong, Diệp Hiên lấn người bay lên, muốn cầm lấy con quái vật này trong tay, nhưng phiến Hỗn Độn Vụ Hải này bỗng nhiên cuồn cuộn, không đợi Diệp Hiên đến trước mặt quái vật, quái vật này không ngờ lại lần nữa quỷ dị biến mất không thấy đâu nữa.
- Diệp huynh, ngươi... Ngươi không sao chứ?
Âm Hải Thánh Vương kinh xuất đổ mồ hôi lạnh cả người, ngay cả việc xưng hô với Diệp Hiên cũng đều đã thay đổi, vừa rồi còn mở miệng một tiếng đạo hữu, bây giờ thì đã dùng tới kính xưng.
Âm Hải Thánh Vương đều sắp bị hù chết, vừa rồi hắn suýt chút nữa cho là mình sẽ bị quái vật này bắt đi, nếu không phải Diệp Hiên kịp thời đánh lui con quái vật này, chỉ sợ hắn thật sẽ chết tại trong tay nó.
- Ngươi theo sát bên cạnh ta, tuyệt đối không được rời khỏi một bước.
Diệp Hiên nhanh chân bước đi vào sâu trong vụ hải, mà Âm Hải Thánh Vương thì liên tục gật đầu, cho dù Diệp Hiên không nhắc nhở hắn, hắn cũng sẽ không rời khỏi nửa bước.
Đường đường là một nhân vật cấp Thánh Vương, không ngờ lại cần một vị Đại Thánh đến che chở, tâm tình Âm Hải Thánh Vương cực kỳ phức tạp, nhưng ai bảo hắn không thể vận dụng một thân tu vi, hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
- Diệp đạo hữu? Phía trước có thể là Diệp đạo hữu?
Bỗng nhiên, hai người Diệp Hiên vừa mới đi ra mười dặm, một bóng dáng mờ ảo xuất hiện ngay trong sương mù phía trước, không phải Thái Linh Thánh Vương kia thì là ai?
- Thái Linh, ngươi còn sống?
Âm Hải Thánh Vương quá sợ hãi, hắn lúc đầu cho là Thái Linh Thánh Vương đã bị quái vật kia giết chết, không ngờ đối phương cũng chưa chết.
Đạp đạp đạp.
Thái Linh Thánh Vương nhanh chóng chạy tới hai người, chỉ thấy tóc tai hắn bù xù, trên người có bao nhiêu vết thương, máu tươi đã nhuộm dần y phục hắn.
- Đừng nói nữa, may mà ta là Cửu Thiên Thánh Vương cảnh, cưỡng ép tế ra Thánh Vương thế giới, mới bảo vệ ta một cái mạng.
Thái Linh Thánh Vương lòng vẫn còn sợ hãi nói.
- Ồ?
Diệp Hiên nhắm mắt lại, không ngừng nhìn kỹ Thái Linh Thánh Vương, một vòng quỷ dị xẹt qua đáy mắt hắn.
- Thái Linh đạo hữu tu vi cao thâm, không biết có thể có biện pháp đi ra?
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Đúng vậy, Thiên Nguyên quốc độ này là ngươi dẫn chúng ta bước vào, ngươi đối với nơi này khẳng định hiểu hơn so với chúng ta, hay là Thái Linh đạo hữu nhanh nghĩ chút biện pháp đi.
Âm Hải Thánh Vương nhìn hoàn cảnh khủng bố khắp bốn phía, mặt mũi tràn đầy lo lắng lên tiếng nói.
- Ta có biện pháp nào, ta không phải cũng là bị vây ở chỗ này hay sao?
Thái Linh Thánh Vương bất đắc dĩ lắc đầu nói.
- Thật sao?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên âm trầm cười một tiếng, một quyền liền đánh tới Thái Linh Thánh Vương, mà Thái Linh Thánh Vương lại biến sắc, bỗng nhiên bộc phát ra thánh quang cùng một quyền oanh tới Diệp Hiên.
Ầm!
Hư không nổ vang, mê vụ cuồn cuộn, khi hai người một quyền đối oanh cùng một chỗ, hai người đều rút lui, mà Âm Hải Thánh Vương đứng một bên hoàn toàn giật mình ngay tại chỗ.
- Diệp đạo hữu, ngươi đây là đang làm cái gì?
Thái Linh Thánh Vương mi mục hàm sát nói.
- Diệp huynh, ngươi...?
Âm Hải Thánh Vương nháy mắt bừng tỉnh, một mặt hãi nhiên nhìn về phía Diệp Hiên, không biết vì sao mà Diệp Hiên lại ra tay với Thái Linh Thánh Vương.
- Âm Hải, ngươi nhìn cho kỹ, tại sao hắn có thể vận dụng tu vi?
Diệp Hiên âm trầm nói nhỏ.
- Tu vi?
Âm Hải Thánh Vương đầu tiên là khẽ giật mình, ba hơi qua đi sắc mặt lại đại biến, đột nhiên nhìn lại Thái Linh Thánh Vương.
- Thật không ngờ ngươi lại có thể vận dụng tu vi?
Âm Hải Thánh Vương run rẩy rống to.
Vừa rồi hắn chỉ là không có kịp phản ứng, nhưng sau khi được Diệp Hiên nhắc nhở hắn mới bỗng nhiên nhớ tới, tại Hỗn Độn Vụ Hải này, tu vi của bọn hắn đều không thể vận dụng, vì sao Thái Linh Thánh Vương lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng?
Yên lặng, vô cùng yên lặng.
Thái Linh Thánh Vương buông đôi mi xuống, trọn vẹn qua mười mấy hơi thở hắn mới ngẩng đầu lên, chỉ là trên mặt bày biện ra vẻ cực kỳ bất đắc dĩ.
- Ai, vẫn là bị các ngươi phát hiện!
Thái Linh Thánh Vương đắng chát tự giễu nói.
- Thái Linh đại ca, ngươi và ta cũng coi là chí hữu nhiều năm, đến cùng ngươi giấu diếm cái gì, chẳng lẽ ngươi muốn hại ta hay sao?
Âm Hải Thánh Vương nổi giận đùng đùng nói.
- Âm Hải lão đệ, ngươi chớ có trách ta, ta cũng là bị quái vật này bắt buộc a.
Thái Linh Thánh Vương hổ thẹn nói.
- Ngươi đến cùng đều đã giấu chúng ta cái gì?
Âm Hải Thánh Vương mí mắt trực nhảy nói.
- Xem ra Thái Linh đạo hữu có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ trong lòng?
Diệp Hiên nhất chuyển đôi mắt nói.
- thật ra, chuyện ta nói cho các ngươi biết Thiên Nguyên quốc độ là nửa thật nửa giả, năm đó....
Thái Linh Thánh Vương giống như lâm vào trong hồi ức, nói với hai người Diệp Hiên chân tướng năm đó.
Thì ra, năm đó Thái Linh Thánh Vương bước vào Thiên Nguyên quốc độ đã đạt được một viên Thiên Nguyên Đan, đây đều là thật, hắn nói Thiên Nguyên quốc độ có rất nhiều bảo vật cũng không giả.