- Tiểu hữu, ta không muốn nói nhảm nhiều lời, bây giờ ta chỉ còn lại một luồng tàn hồn, chỉ cần ngươi giúp ta thoát khốn, ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa nói cho ngươi cách làm như thế nào thành hỗn độn tinh sư.
Cái Thiên Nguyên trầm thấp lên tiếng, hai con ngươi thành khẩn nhìn về phía Diệp Hiên.
Cái Thiên Nguyên tin tưởng, Diệp Hiên sẽ đồng ý với hắn, bởi vì không có bất kì người nào có thể ngăn cản được dụ hoặc từ hỗn độn tinh sư.
Đáng tiếc, Cái Thiên Nguyên đã tính sai.
- Không có ý tứ, hỗn độn tinh sư tuy tốt, nhưng ta cũng phải giữ mệnh a, chờ ta bước vào Tạo Hóa cảnh, đến lúc đó lại đến cùng ngươi làm cuộc giao dịch này, đây mới là biện pháp ổn thỏa nhất.
Diệp Hiên lạnh lùng cười một tiếng, bước ra một bước biến mất ở trong mắt Cái Thiên Nguyên.
- Tiểu bối, ngươi...?
Nhìn qua Diệp Hiên đã bỏ chạy, Cái Thiên Nguyên lập tức giật mình, hắn thế nào cũng không ngờ Diệp Hiên lại có thẻ ngăn cản dụ hoặc của hỗn độn tinh sư.
- Tên cẩu vật đáng ghét!
Sau một khắc, Cái Thiên Nguyên triệt để bạo tẩu, trong miệng truyền đến âm thanh cực kỳ tức giận, chuyến đi này nếu như Diệp Hiên đem thân phận của hắn truyền đến bên RhlRoIẫ lCdVAwrazẟ nhất định sẽ mang đến cho hắn sinh tử đại kiếp.
Đáng tiếc, Diệp Hiên đã đi xa, sau lưng chỉ có tiếng Cái Thiên Nguyên tức giận gào thét.
Xoẹt!
Xuyên qua thời không, nhanh chân tiến lên, Diệp Hiên có lực lượng thời không bàng thân, đối với cấm chế trên đường núi hắn trực tiếp lựa chọn không nhìn, nháy mắt đã xuất hiện trên đỉnh núi.
Một tòa cung điện mênh mông, nở rộ thần quang vĩ ngạn, hai con ngươi Diệp Hiên sáng lên, không có chút do dự gì mà trực tiếp hóa thành một đạo độn quang bước vào trong thần điện Thiên Nguyên.
Hỗn độn tinh sư hoàn toàn chính xác để Diệp Hiên trông mà thèm, chỉ là Diệp Hiên có thể thấy rõ chính mình, dù là Cái Thiên Nguyên nói thiên hoa loạn trụy (*), hắn cũng sẽ không thả Cái Thiên Nguyên ra.
(*) Ba hoa xích đế
Đương nhiên, Diệp Hiên cũng không có quá mức kiêng kị tu vi Tạo Hóa cảnh của Cái Thiên Nguyên, dù sao hắn cũng có lực lượng thời không nơi tay, đánh không lại hắn còn không thể trốn sao?
Điều thật sự để Diệp Hiên cảm thấy kiêng kị là, năm đó Cái Thiên Nguyên có thể cùng Chủ Nhân Vạn Linh tranh phong, càng nắm giữ một ít thủ đoạn hỗn độn tinh sư, loại người này không biết có bao nhiêu át chủ bài, tuyệt đối không thể chỉ xem hắn như Tạo Hóa cảnh.
Bởi vì cái gọi là con thuyền cẩn thận chạy được vạn năm, Diệp Hiên cũng không muốn lật thuyền trong mương, hiện tại việc cấp bách là bước vào Thánh Vương cảnh, đây mới là chuyện hắn nên làm nhất.
Trong Thiên Nguyên thần điện.
- Không có? Cái gì cũng không có?
Sắc mặt Diệp Hiên âm trầm như nước, quanh thân bày biện ra khí tức bạo ngược đáng sợ, bởi vì hắn đi khắp Thiên Nguyên thần điện, thấy chỉ có nhìn bạch cốt khắp nơi, toàn bộ đan dược trong Tàng Kinh các đều là trống không, dù là một viên Thiên Nguyên Đan hắn cũng không có nhìn thấy.
- Tính sai!
Diệp Hiên gầm nhẹ lên tiếng, tức giận bước đi trong Thiên Nguyên thần điện.
Hiển nhiên, năm đó Chủ Nhân Vạn Linh diệt Thiên Nguyên quốc độ, tất nhiên sẽ đem tài nguyên tu luyện trong Thiên Nguyên quốc độ đi, giờ phút này Thiên Nguyên thần điện chỉ là một cái xác không, đây quả thực để Diệp Hiên không thể nào tiếp thu được.
Diệp Hiên bước vào Thiên Nguyên quốc độ, chính là vì muốn đạt được tài nguyên tu luyện của Thiên Nguyên quốc độ, dùng cái này đến bước vào trong Thánh Vương cảnh, nhưng bây giờ Thiên Nguyên quốc độ thứ gì cũng không có, cái này chẳng phải là để hắn đi một chuyến uổng công?
Bởi vì cái gọi là tặc không đi không, mặc dù câu nói này cũng không áp dụng cho Diệp Hiên, nhưng để Diệp Hiên đi một chuyến uổng công chẳng đạt được cái gì, đây cũng không phải là thứ hắn muốn thấy, càng làm cho hắn vô cùng không cam tâm.
Đại đạo tranh phong, không tiến tắc thối.
Diệp Hiên vô cùng hiểu rõ một đạo lý, trong cái đại thế giới hỗn độn này, chưa từng thiếu cái gọi là kỳ tài kinh thế, những người này thiên phú dị bẩm, chính mình đều có đủ loại chiến thể.
Bọn hắn có đại giáo che chở, càng nắm chắc hưởng dụng tài nguyên tu luyện.
Mà Diệp Hiên thì sao?
Hắn chỉ một thân một mình, hắn không có đại giáo che chở, hắn không có chiến thể cường đại, hắn càng không có cái gọi là tài nguyên tu luyện. Mà Diệp Hiên muốn quật khởi tại đại thế giới hỗn độn, vậy thì hắn cần phải tự mình ra tay đi đoạt lấy.
Cướp bóc đốt giết, dùng bất cứ thủ đoạn nào, vì để đạt được mục đích không từ thủ đoạn, Diệp Hiên làm tất cả đều chỉ vì để cho chính mình không rơi ở phía sau người khác.
Hắn không phải Liễu Bạch Y, có đệ nhất thiên tư vạn cổ, tu luyện đơn giản như uống nước ăn cơm, hắn càng không phải là những yêu nghiệt kinh thế kia, một đường tu luyện có thể xuôi gió xuôi nước.
Đoạn đường này hắn đi tới toàn dựa vào bản thân, càng là đạp trên từng đống thi cốt mới có thể đi được tới phía trước.
Thứ ta không có vậy liền đi đoạt, thứ người khác có vậy ta liền đoạt, ngươi không cho ta liền giết ngươi, thậm chí giết cả nhà ngươi diệt đại giáo ngươi, tất cả đồ tốt đều là của Diệp Hiên ta.
Mà đây chính là chuẩn tắc hành sự của Diệp Hiên, hắn cũng là một đường đi tới như vậy.
Thế nhưng hôm nay, một viên Thiên Nguyên Đan hắn cũng không có tìm được, toàn bộ Thiên Nguyên quốc độ đều chỉ là cái xác rỗng, đây quả thực để Diệp Hiên không thể nào tiếp thu được.
- Cái Thiên Nguyên? Hỗn độn tinh sư?
Diệp Hiên dần dần tỉnh táo lại, hai con ngươi trở nên thâm thúy dị thường, để hắn tay không mà quay về như vậy, điều này tuyệt đối không phải là tính cách của Diệp Hiên.