Cũng may, Diệp Hiên có nghị lực mà người thường không có, hắn vẫn vượt qua, chỉ là hắn cần phải điều tức thật tốt một phen, tạm thời không thể vận dụng thời gian chậm lại.
- Diệp Hiên, ngươi ra đây cho ta, đi ra đây cho ta.
Cái Thiên Nguyên điên cuồng gầm lên trong hỗn độn thí luyện thứ một trăm, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên hiện ra sát khí cực kỳ đáng sợ.
Nếu không phải hắn bị nhốt trong cấm chế, hắn nhất định sẽ giết đến trước mặt Diệp Hiên, đốt xương cốt Diệp Hiên thành tro.
Đáng tiếc, Hỗn Độn thí luyện cực kỳ hung hiểm, Cái Thiên Nguyên căn bản không dám vọng động, hắn cũng chỉ có thể tức giận rống to, căn bản không có bất kỳ biện pháp nào động đến Diệp Hiên.
- Phế vật, xem ngươi có thể ồn ầm đến bao giờ, đợi ta đạt được truyền thừa của Hỗn Độn Tinh Sư, tất sẽ để ngươi biết sự lợi hại của ta.
Diệp Hiên lau máu tươi ở khóe miệng, căn bản không có ý định phản ứng Cái Thiên Nguyên, mà lấy ra một viên đan dược cùng lượng lớn hỗn độn linh thạch không ngừng chữa trị tâm thần bị hao tổn của mình.
- Ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi.
Cái Thiên Nguyên tức muốn nổ phổi, cất tiếng quát giận dữ đối với Diệp Hiên.
Đáng tiếc, Diệp Hiên đã chìm trong tu luyện, hoàn toàn đối đãi hắn như không khí.
Nhìn Diệp Hiên đang chữa trị thương thế, Cái Thiên Nguyên biết mình giận dữ mắng mỏ như thế nào cũng vô dụng, hắn vội vàng lần nữa tìm hiểu đạo cấm chế pháp trận thứ một trăm, hy vọng có thể trước khi Diệp Hiên chữa trị thương thế tiến vào trong đạo cấm chế thứ một trăm lẻ một, sau đó triệt để bầm xương Diệp Hiên.
Thời gian trôi qua như nước.
Chỉ là trăm năm thời gian, Diệp Hiên lợi dụng lượng lớn hỗn độn linh thạch cùng đan dược, rốt cục chữa trị tâm thần bị hao tổn, sắc mặt cũng lúc này hồng nhuận hẳn lên.
- Cái Thiên Nguyên, phế vật ngươi ồn ào, hảo hảo ở lại chỗ này đi, ta đi trước một bước.
Diệp Hiên cất tiếng mắng chửi, lần thứ hai phát động thời gian chậm lại, tiếp tục tìm hiểu cấm chế trước mặt.
- Chó con ngươi khinh người quá nhiều.
Khuôn mặt Cái Thiên Nguyên xanh mét, bị Diệp Hiên chọc giận của đến thất khiếu bốc lửa.
Thật ra, Diệp Hiên cũng không thèm để ý để tranh cãi miệng lưỡi, hắn chọc giận Cái Thiên Nguyên, bởi vì muốn tìm hiểu hỗn độn thí luyện, cần tâm thần không gợn sóng, Cái Thiên Nguyên càng tức giận, hắn lại càng không cách nào tĩnh tâm tìm hiểu, đây mới là mục đích chân chính của Diệp Hiên.
Ầm ầm.
Ba trăm năm sau, Diệp Hiên đi thẳng vào trong đạo cấm chế tiếp theo, mà Cái Thiên Nguyên còn bị vây ở trong đạo cấm chế thứ một trăm, điều này làm cho hắn cất tiếng rống giận, không còn tâm tư tiếp tục.
Bởi vì Cái Thiên Nguyên nhìn ra, Diệp Hiên đang chọc giận hắn, hơn nữa tốc độ tìm hiểu cấm chế pháp trận của đối phương quả thực khủng bố, ngay cả hắn phấn khởi đuổi theo, cũng căn bản không cách nào đuổi kịp bước chân của Diệp Hiên.
- Diệp Hiên tiểu tặc, cho dù ta không chiếm được truyền thừa của Hỗn Độn Tinh Sư, ngươi cũng đừng nghĩ tới.
Ầm ầm.
Cái Thiên Nguyên đánh ra một quyền, bộc phát ra toàn bộ tu vi bản thân, ầm ầm đánh đạo cấm chế thứ một trăm ra một lỗ hổng, cả người hắn trực tiếp thoát khốn, xuất hiện ở trên sơn đạo, sau đó trực tiếp bắn tới đỉnh núi.
Cái Thiên Nguyên quả nhiên tàn nhẫn, hắn quyết định buông tha hỗn độn thí luyện, hắn muốn chờ đợi Diệp Hiên triệt để vượt qua Hỗn Độn thí luyện, chỉ cần Hỗn Độn Tinh Sư truyền thừa xuất hiện, hắn sẽ trực tiếp ra tay cướp đoạt, giết chết Diệp Hiên.
Chỉ là, thật sự sẽ đơn giản như Cái Thiên Nguyên tưởng tượng?
Phía bên kia.
Diệp Hiên vẫn như cũ đắm chìm trong hỗn độn thí luyện, trong trạng thái thời gian chậm lại, hắn không ngừng tìm hiểu từng đạo cấm chế pháp trận, tốc độ rõ ràng bắt đầu tăng nhanh.
Trăm năm, ngàn năm, vạn năm, mười vạn năm.
Thiên tư ngộ tính không cao, Diệp Hiên dùng thời gian gom góp, chịu đựng khô khan người thường không cách nào tưởng tượng, mỗi ngày đều nghiên cứu trận pháp đại đạo, khổ sở trong đó, người ngoài căn bản không hiểu được.
Lấy một ẩn dụ đơn giản nhất, một người ngày này qua ngày khác làm một việc, làm ước chừng mấy chục triệu năm, ngẫm lại loại quá trình đáng sợ này, đều làm cho da đầu người ta tê dại.
Tuy rằng bên ngoài chỉ qua mười vạn năm, nhưng trong suy nghĩ của Diệp Hiên, hắn đã chịu đựng hơn ba ngàn vạn năm, hơn ba ngàn vạn năm này hắn cái gì cũng không làm, chỉ là không ngừng nghiên cứu hỗn độn thí luyện.
Thời gian hơn ba ngàn vạn năm, mỗi ngày đều làm một việc, đủ để bức bất luận kẻ nào đến điên loạnh, cho dù tâm trí Diệp Hiên kiên định như bàn thạch, cũng thiếu chút nữa làm cho thần trí của hắn sụp đổ mà chết.
Hoàn hảo, Diệp Hiên vẫn vượt qua, mà ở trong hỗn độn thí luyện này, hắn cũng không phải không có chỗ tốt, lý giải về trận pháp đã đến một trình độ cực kỳ khủng bố.
Thực hiện một phép ẩn dụ đơn giản nhất.
Liễu Bạch Y được xưng là tuyệt thế quỷ tài trong trận pháp chi đạo, bất kể trận pháp gì đến trong tay hắn đều có thể nhìn một chút liền thông, thậm chí sáng tạo ra trận pháp mới càng thêm khủng bố.
Mà giờ phút này Diệp Hiên còn khủng bố hơn Liễu Bạch Y gấp trăm lần, hắn chỉ cần một ý niệm đã có thể lợi dụng hỗn độn lực bày ra đại trận kinh thiên.
Khốn, phong, sát, diệt, huyễn, mê...
Phàm là thủ đoạn trong trận pháp chi đạo, đối với Diệp Hiên giờ phút này mà nói đều là tiện tay mà thành.
Thủ đoạn thần quỷ khó lường, kinh thiên địa quỷ thần, những từ này đều không đủ để giải thích Diệp Hiên nắm giữ trận pháp chi đạo kinh khủng cỡ nào.
Thế giới này chưa bao giờ công bằng.
Trong cuộc sống là bất bình đẳng.
Không nói người khác, chỉ nói Liễu Bạch Y, hắn chính là hỗn độn linh thể, tư chất tài tình khoáng cổ duy nhất, bất luận pháp môn gì cũng có thể vừa học sẽ biết, thậm chí trên đường tu luyện cũng không có hoạn nạn đến gần.