Mặc dù bây giờ còn chưa nhìn ra, nhưng nhục thân đang tự chủ hấp thu linh khí, đang tích lũy qua từng tháng ngày, tất nhiên sẽ phát sinh lột xác không cách nào tưởng tượng.
- Khắc lên đệ nhất trọng tinh nguyên trận pháp, mặc dù ẩn chứa phong hiểm rất lớn, nhưng hiện tại xem ra cũng đáng được.
Diệp Hiên thì thầm nói nhỏ.
- Linh tử, Tử Linh thánh sứ trở về.
Liền lúc Diệp Hiên lâm vào trầm tư, chỉ nghe bên ngoài truyền đến một âm thanh, điều này cũng khiến cho Diệp Hiên lấy lại tinh thần.
- Biết, bản linh tử đến hiện tại liền đi nghênh đón Tử Linh thánh sứ.
Diệp Hiên nói, nhanh chân liền bước ra ngoài, đối với việc Tử Linh trở về cũng không nằm ngoài ý muốn.
Năm đó, Tử Linh đi đến tàn chỉ Thiên Nguyên quốc độ, đáng tiếc căn bản là không thu hoạch được gì, sau đó một mực ở lại Nam Đẩu đại vực truy tìm hỗn độn tinh sư truyền thừa, đáng tiếc từ đầu đến cuối vẫn không đạt được bất kỳ đầu mối hữu dụng nào.
Trong lúc này Diệp Hiên cũng cùng Tử Linh gặp qua vài lần, thấy Diệp Hiên có ý nịnh nọt, quan hệ Tử Linh cùng hắn cũng không còn cảm thấy lạ lẫm như trước, ngược lại cũng trở nên quen thuộc, càng là bắt đầu tương xứng như tỷ đệ.
Nữ nhân nha, chính là như vậy.
Diệp Hiên đối với loại sinh vật nữ nhân hắn hiểu quá rõ, hắn hữu tâm nịnh nọt tự nhiên sẽ khiến Tử Linh đối với hắn có mười phần tốt, thủ đoạn này của Diệp Hiên không thể không nói là vô cùng cao siêu.
Trú Nhan Đan, Bất Lão Tuyền, các thứ đồ mới lạ, còn có những thứ mà Tử Linh chưa từng thấy qua, bất cứ cái gì có thể nghĩ ra Diệp Hiên cơ hồ đều đem ra dùng.
Bởi cái gọi là lòng thích cái đẹp mọi người đều có, nhất là nữ nhân coi trọng nhất cũng là dung mạo của mình, dù là Tử Linh cũng không chút nào ngoại lệ.
Tử Linh có rất nhiều tài nguyên tu luyện, nhưng đối với những thứ như Trú Nhan Đan Bất Lão Tuyền đều không có, bởi vì loại vật này căn bản là vô dụng để tu luyện.
Khi nàng uống vào viên Trú Nhan Đan thứ nhất, phát hiện dung nhan chính mình đều trở nên tinh xảo, nàng lập tức mừng rỡ như điên, càng là đòi tới toàn bộ Trú Nhan Đan trong tay Diệp Hiên.
Mà Diệp Hiên thì đủ kiểu ân cần nịnh nọt, Tử Linh triệt để đối đãi với Diệp Hiên như người một nhà, với việc tìm kiếm hỗn độn tinh sư truyền thừa cũng không còn để bụng.
Ngược lại mỗi ngày càng quấn quít với Diệp Hiên, thỉnh thoảng còn du ngoạn thành thị khắp thế gian, liền tựa như một tiểu cô nương chưa trải sự đời.
- Tiểu đệ.
Tử Linh chầm chậm tiến vào Vạn Linh phân điện, mà vẻ mặt cũng Diệp Hiên tươi cười tiến đến đón lấy, càng là hô hào Tử Linh tỷ tỷ.
- Tỷ tỷ vừa đi được ngàn năm, chắc đã tìm được manh mối của hỗn độn tinh sư?
Diệp Hiên khẽ mỉm cười nói.
- Ai.
Gợi lại sự tình hỗn độn tinh sư, Tử Linh thở dài một tiếng nói:
- Một điểm manh mối đều không có, thật không biết nên bàn giao như thế nào với Thiên Chủ.
- Tỷ tỷ không cần phiền não, hỗn độn tinh sư không hề tầm thường, chắc hẳn Thiên Chủ sẽ không trách cứ tỷ tỷ.
Diệp Hiên dối trá an ủi nói.
- Thiên Chủ một mực coi trọng ta, mặc dù nhiệm vụ lần này chưa hoàn thành cũng sẽ không trách cứ ta, nhưng là ta vẫn là thẹn với Thiên Chủ.
Tử Linh hổ thẹn mở miệng.
- Đúng, lần trước ngươi không phải nói chờ ta trở lại sẽ đưa ta một lễ vật sao?
Hai mắt Tử Linh sáng lên, có vẻ mong đợi nhìn về phía Diệp Hiên.
- Tiểu đệ đương nhiên chưa quên, tỷ tỷ nhìn xem cái này là cái gì?
Hai mắt Diệp Hiên khẽ động, trong tay trống rỗng xuất hiện một viên đan dược, sau đó tha thiết đưa cho Tử Linh.
- Cái này là... ?
Tử Linh nao nao, thật không nhận ra đan dược trong tay Diệp Hiên là đan dược gì.
- Cái này là Cực Nhan Đan, nữ tử uống đan này vào dung nhan sẽ toả sáng, cũng có thể dịch kinh tẩy tủy, chắc chắn giúp dung mạo tỷ tỷ càng trở nên động lòng người. Đương nhiên, với dung nhan tỷ tỷ tuyệt thế cùng tu vi hiện tại tự nhiên cũng không cần vật này, tiểu đệ cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Diệp Hiên lấy lòng liên tục nói.
- Tiểu đệ, tạ ơn ngươi.
Tử Linh mừng rỡ tiếp nhận đan dược, trên mặt hiện ra vẻ cao hứng, đối với Diệp Hiên càng xem càng thuận mắt, trước đó nàng có bao giờ xem đệ cửu linh tử này thuận mắt bao giờ đâu.
Nhìn bộ dáng Tử Linh hưng phấn, khóe miệng Diệp Hiên phác hoạ một vẻ quỷ dị, phải nịnh nọt một cái nữ tử chưa trải sự đời, đây đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.
- Tỷ tỷ, tiểu đệ còn chuẩn bị cho ngươi vài thứ nho nhỏ của phàm nhân.
Diệp Hiên nói, phất tay triệu ra một vài món đồ mỹ nghệ, lập tức khí thế hai người liền ngất trời.
Nói thật, Diệp Hiên đối với những vật này là không có một chút hứng thú, nếu không phải Tử Linh như một hài tử thích những vật này, hắn làm gì có tâm tư mà đi làm ra những thứ đồ chơi này.
Chỉ là nội tâm Diệp Hiên thật cũng có chút mấp mô, gọi một tiểu nha đầu là tỷ tỷ, cho dù Diệp Hiên xấu bụng đến thế, nhưng trong lòng cũng có chút xấu hổ.
Đương nhiên, tuổi của Tử Linh so sánh với hắn là lâu đời hơn, chỉ là kiến thức cùng tâm tính đối phương chỉ dừng lại là một thiếu nữ, đối với Diệp Hiên mà nói Tử Linh cũng chính là một hoàng mao nha đầu, căn bản không biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác.
Dựa theo suy đoán của Diệp Hiên, Tử Linh một mực đi theo bên cạnh Vạn Linh Chủ Nhân, căn bản không có trải qua bất kỳ trắc trở gì, đi tới chỗ nào cũng đều là chúng tinh củng nguyệt, mặc dù là người ngạo mạn một chút, nhưng chỉ cần lợi dụng tốt, đối phương chính là một kiện lợi khí trong tay hắn.
- Báo!