Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 159 - Chương 159 - Ngàn Tên Chắc Chắn Sẽ Phải Chết

Chương 159 - Ngàn tên chắc chắn sẽ phải chết
Chương 159 - Ngàn tên chắc chắn sẽ phải chết

Sau khi Diệp Hiên phân phó hai chuyện này, Thiết Lực cùng Linh Lung cũng ngẩn mặt ra, trên khuôn mặt đều là bị làm khó dễ, Thiết Lực càng là cười khổ, nói:

- Diệp tiên sinh, ngài cũng quá coi trọng hai người chúng tôi rồi, chuyện thứ hai tuy khó làm, nhưng cũng không phải không có biện pháp. Nhưng ngài phân phó chuyện thứ nhất, đây chính là phải vận dụng toàn bộ lực lượng Vũ An Ti, bây giờ thành viên tám tổ Vũ An Ti đều lao tới các nơi chiến đấu cùng dị thú, bằng vào một câu nói của ngài, bọn họ như thế nào....

Thiết Lực muốn nói gì đó nhưng lại thôi, không có tiếp tục nói xong.

Hiển nhiên, Diệp Hiên chỉ là khách khanh Địa tổ, còn không có quyền lợi lớn như vậy, có thể điều động toàn bộ Vũ An Ti để cho hắn sử dụng.

Nếu như đổi thành thế giới trước đó, dựa vào uy danh của Diệp Hiên, tổ trưởng tám tổ cũng sẽ bán mặt mũi này cho hắn, nhưng bây giờ toàn cầu rung chuyển, tổ trưởng tám tổ đã sứt đầu mẻ trán, nào có lòng thanh thản đi giúp Diệp Hiên điều tra thủ phạm thật phía sau màn?

Diệp Hiên tự nhiên hiểu rõ lý này, chỉ là hắn có thể nói ra nói lời này, tự nhiên có nắm chặc nhất định.

- Đi nói cho tổ trưởng tám tổ, bảy ngày sau tôi muốn thấy bọn họ ở tổng bộ Vũ An Ti, nếu có một người chưa tới, vậy cũng đừng trách Diệp Hiên tôi trở mặt bất nhân.

Giọng Diệp Hiên trong trẻo lạnh lùng, cũng để cho khuôn mặt Thiết Lực cùng Linh Lung đầy đau khổ, nhưng cũng chỉ có thể nhận lời, bởi vì hai người đều biết, cái vị Diệp tiên sinh trước mắt này chính là nói một người không nói hai lời, hai người chỉ để ý truyền lời, còn tổ trưởng tám tổ tới hay là không tới, cũng không quan hệ gì tới hai người.

Khi Diệp Hiên lần nữa phó một việc với hai người giao, cho đến khi một giờ trôi qua, Diệp Hiên lại phiêu nhiên đi xa.

Nhìn bóng lưng Diệp Hiên biến mất, Thiết Lực xuỵt giọng, mà sau đó lại nhìn về phía Linh Lung, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng nói:

- Linh Lung, sao cô không có nói cho Diệp tiên sinh, cái vị Kiếm Thần hộ quốc kia muốn thu cô làm học trò.

- Chuyện này không nên nhắc lại, anh nên biết, tôi sớm đã thề, sẽ dốc sức vì Diệp tiên sinh mười năm, sao có thể bái Diệp Lăng Thiên làm thầy được.

Linh Lung lạnh lùng nói.

- Nhưng... nhưng cô thật cam tâm sao?

Sắc mặt Thiết Lực phức tạp, tiếp tục nói:

- Cô cần phải biết rằng, Diệp Lăng Thiên chính là đệ nhị cao thủ thiên hạ trăm năm trước, kiếm pháp của hắn đã thông thần, nếu cô có thể được hắn chỉ dạy, tương lai nhất định chính là nhân tài kiệt xuất, không bằng cô van cầu Diệp tiên sinh, để cho hắn bỏ qua...

- Được rồi, không nên nói nữa.

Linh Lung lạnh mặt, xoay người bước đi.

- Ai!

Thiết Lực tự nhiên thở dài, cũng biết chuyện này quá khó làm, hắn cũng xoay người đi cùng Linh Lung, hai người cũng biến mất ở giữa màn đêm.

...

Giám ngục ty, danh như ý nghĩa, chính là nơi giam giữ tội phạm.

Từ cổ xưa đến nay, phàm là người phạm tội nặng, trải qua Đại Lý Tự tuyên án, đều sẽ giam giữ vào giám ngục ty, mà một ít người tội ác tày trời, sắp chết hành hình cũng tạm thời giam giữ ở đây.

Loạn thế dùng trọng hình, đây là tiền lệ mà triều đại nào cũng đều có, Hạ quốc đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ.

Toàn cầu rung chuyển, tự nhiên có người bụng dạ khó lường làm mưa làm gió, nhưng ở trước mặt con quái vật lớn Hạ quốc này, một ít người bụng dạ khó lường đó lại trực tiếp bị trấn áp rơi xuống, tội nhẹ người hình phạt, tội ác tày trời người đối mặt tử hình, điều này cũng làm cho giám ngục ty kín người hết chỗ đứng lên.

Kinh đô, giám ngục ty.

Những thanh sắt đen nghịt đúc thành một cánh cổng lớn gắt gao khép kín, bụi gai sắt đan vào hàng rào điện, bất cứ lúc nào cũng lóe lên ánh điện quang màu xanh, còn có binh sĩ đề phòng sâm nghiêm qua lại tuần tra ở tứ phương.

Lúc này, Diệp Hiên dựng người trước cổng ngục giam, càng là khiến cho binh lính tuần tra chú ý, chỉ là Diệp Hiên cũng không có bất cứ cử động dị thường nào, cũng không tiện để cho những binh sĩ này tiến lên kiểm tra.

Ông!

Bỗng nhiên, cánh cổng ngục giam chậm rãi mở ra, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc quân phục đi nhanh ra, phía sau càng là có số lượng lớn binh lính canh ngục, những người này khẩn trương đi tới chỗ Diệp Hiên, trên khuôn mặt càng mang theo nụ cười nịnh hót.

- Diệp tiên sinh đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, cũng xin Diệp tiên sinh thứ lỗi.

Trương Bân, Giám Ngục Trưởng của kinh đô, tuy chức vị của hắn không được lớn, nhưng ở kinh đô mà nói lại càng là bất nhập lưu, ở trong cái tòa ngục giam này, hắn chính là chí cao vô thượng.

Lúc đầu Trương Bân rất nhàn nhã, nhàn nhã đến nỗi mỗi ngày đánh bài, trong phòng làm việc gì làm thì lại uống ít rượu, không có việc gì nữa thì lại mang theo cấp dưới dò xét ngục giam một phen, chỉ cần bảo đảm tội phạm không bỏ chạy, có thể nói cuộc sống của hắn trải qua rất yên ổn.

Nhưng có lẽ thời gian yên ổn của Trương Bân đã chấm dứt!

Trong đêm qua, hắn còn ngủ ở trong chăn ấm áp, điện thoại lãnh đạo Binh Bộ triệt để làm cho hắn thức dậy, càng là nói với hắn, hôm nay có một nhân vật cực kỳ quan trọng sẽ tới giám ngục ty kinh đô thị sát, cho dù đối phương có bất kỳ yêu cầu gì, hắn đều nhất định phải hết sức phối hợp.

Binh Bộ!

Đây là bộ phận mà Trương Bân ngưỡng mộ, đời này hắn đều không ngờ, lãnh đạo Binh Bộ có thể tự mình gọi điện thoại tới cho hắn, mà người có thể để cho Binh Bộ coi trọng như vậy, lại có thể là người bình thường được sao?

Khi Trương Bân cẩn thận từng li từng tí hỏi người nào muốn tới giám ngục ty thị sát, cái tên Diệp Hiên càng làm cho người này phát lạnh, cả người nơm nớp lo sợ đứng lên.

Bình Luận (0)
Comment