Nếu chỉ đánh một trận với Diệp Hiên, thua cũng thua, cùng lắm thì để cho đối phương nhục nhã một phen, dù sao hắn xếp hạng phía sau Diệp Hiên, cũng không tính quá mất mặt, hắn nhẫn nhịn cũng qua.
Nhưng Diệp Hiên nhục nhã hắn còn chưa đủ, còn đòi hắn hai vị thị nữ của mình, lại càng đùa giỡn trắng trợn ở trước mặt mình.
Thù giết cha, mối hận đoạt thê, đây là hai loại thù không đội trời chung trên đời.
Tuy rằng nói hai thị nữ cũng không phải thê tử của Thác Bạt Thiên, nhưng Thác Bạt Thiên và hai thị nữ có thân thiết da thịt, lại là nữ nhân của hắn, hành động này của Diệp Hiên quả thực nhục nhã hắn quá mức.
Thác Bạt Thiên có thể ẩn nhẫn Diệp Hiên, nhưng hắn tuyệt đối không thể chịu đựng được nhục nhã như thế, hai người cũng đánh nhau, một đường từ Linh điện thứ mười đánh đến Linh điện thứ chín, cũng xuất hiện một màn lúc này.
- Lão Cửu, ta vốn không muốn quan hệ giữa và ngươi quá khó xử, nhưng ngươi quả thực khinh người quá đáng.
Hai thanh sát phạt kiếm ong minh vang lên, kiếm quang thông thiên quấy nhiễu mây trời, thanh âm tức giận của Thác Bạt Thiên quanh quẩn khắp tám phương thiên địa, điều này cũng chứng minh hắn bị Diệp Hiên khi nhục đến cực hạn.
- Bày trận.
Diệp Hiên liên tục cười lạnh, vung tay về phía Lôi Lan và bốn thị nữ.
- Vâng, linh tử.
Lôi Lan cùng bốn thị nữ không dám chậm trễ, năm người trực tiếp kết trận.
Trong nháy mắt đã chắn trước mặt Diệp Hiên.
- Lão Cửu, ngươi lại để cho bọn họ đánh một trận với ta, ngươi đang vũ nhục ta sao?
Thác Bạt Thiên giận tím mặt, không ngờ Diệp Hiên lại khinh thường hắn như vậy.
- Chờ gì? Còn không ra tay?
Diệp Hiên nhướng mày.
- Giết!
Lôi Lan không dám chậm trễ, trước tiên đánh tới Thác Bạt Thiên, bốn thị nữ theo sát phía sau, tuy nhiên năm người đều làm bộ, bởi vì bọn họ biết mình căn bản không thể là đối thủ của Thác Bạt Thiên.
- Cút đi.
Kiếm chỉ Thác Bạt Thiên vang vọng, kiếm quang thông thiên quét ngang ra, theo một tiếng sắt thép va chạm truyền đến, Lôi Lan cùng bốn thị nữ năm người trực tiếp bị quét bay ra, hung hăng rơi xuống mặt đất.
Tuy nhiên, Thác Bạt Thiên cũng không hạ sát thủ, dù sao hắn cũng không muốn đánh nhau sống chết với Diệp Hiên, vẻn vẹn chỉ làm bộ mà thôi, nếu hắn thật sự giết thủ hạ của Diệp Hiên, hai người thật sự sẽ không chết không thôi.
- Lão Cửu, lại đây đánh một trận.
Song kiếm của Thác Bạt Thiên treo trên trời, cất tiếng rống giận với Diệp Hiên.
Nhưng sau một khắc, hơn mười vị thần tướng trong nháy mắt đi tới, vội vàng chắn ở giữa hai người, chính là đám người Bạch Trạch thần tướng từng có duyên gặp mặt Diệp Hiên.
- Hai vị Linh Tử đừng tức giận, nếu tiếp tục đánh nhau, tiểu tướng chỉ có thể báo Thiên Đô viện.
Bạch Trạch thần tướng khom người hướng hai người bái lạy.
- Lão Cửu, ngươi nhớ chuyện hôm nay cho ta, hừ.
Đám người Bạch Trạch xuất hiện khiến Thác Bạt Thiên thở phào nhẹ nhõm, dù sao hắn cũng không muốn thật sự ra tay với Diệp Hiên, dù sao quan hệ giữa Diệp Hiên và Tử Linh khiến hắn cực kỳ kiêng kỵ. Hắn mượn bậc thang buông một câu tàn nhẫn, xoay người liền rời đi.
Mà Diệp Hiên tự nhiên không ngăn cản, bởi vì hắn đã đạt được mục đích.
- Lại quấy nhiễu chư vị thần tướng đại nhân.
Diệp Hiên chắp tay chào đám người Bạch Trạch, mặt mang theo nụ cười hòa ái nói.
- Linh tử nói quá.
Bạch Trạch vội vàng chào hỏi, mặt cũng hiện ra nụ cười.
Lần gặp mặt thứ hai này, Diệp Hiên mời chư vị thần tướng tiến vào đệ cửu Linh Điện, càng bày tiệc chiêu đãi mọi người, trong bữa tiệc đẩy chén đối chén, có thể nói rất náo nhiệt.
Đám người Diệp Hiên và Bạch Trạch cũng quen thuộc, cho đến chạng vạng Bạch Trạch mới cáo từ rời đi.
Đêm đã khuya, mặt trăng treo cao.
Diệp Hiên chắp tay đứng ở trong linh điện, chỉ là sắc mặt hắn âm lãnh mà quỷ dị, lúc đôi mắt mở ra khép lại còn có sát khí xẹt qua.
- Ngươi bỏ ra công sức lớn như vậy chính là vì giết mấy con kiến hôi, ta cảm thấy ngươi có chút làm lớn chuyện.
Thanh âm Của Cái Thiên Nguyên đúng lúc vang lên.
- Ngươi phải nhớ, cẩn thận không có sai lầm, đây là con đường sinh tồn của ta bây giờ.
Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng, bước ra một bước biến mất.
Thiên điện.
Lôi Lan đang ngồi xếp bằng điều tức, chỉ là mí mắt của hắn không ngừng nhảy lên, thủy chung không yên lòng tu luyện, tất cả những chuyện ban ngày xảy ra làm cho hắn cảm giác như có chỗ nào đó không đúng.
- Không đúng, có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.
- Vì sao hắn lại phân phó chúng ta ra tay với Thác Bạt Thiên?
- Hắn biết rõ chúng ta căn bản không phải đối thủ của Thác Bạt Thiên.
Lôi Lan bỗng nhiên mở mắt, giống như nghĩ đến cái gì đó, trong mắt xẹt qua vẻ kinh hãi, cả người bất ngờ đứng dậy, muốn thoát khỏi nơi này.
- Thật ra, ngươi rất thông minh, ta cũng rất đánh giá cao sự thông minh của ngươi.
Bỗng nhiên, không đợi Lôi Lan có hành động, tiếng cười của Diệp Hiên lặng lẽ vang lên, cả người cũng xuất hiện trước mặt Lôi Lan.
- Ngươi... Ngươi......
Lôi Lan sợ hãi kinh hãi, mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu hiện ra trên trán, bước chân càng liên tục lùi lại, bởi vì hắn đã đoán được Diệp Hiên muốn làm cái gì.
- Ngươi muốn mượn đao giết người?
Lôi Lan run rẩy rống to.
- Ngươi nhìn kìa, ta đã nói ngươi rất thông minh, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng.
Diệp Hiên tán thưởng.
- Linh tử, tha mạng, tha mạng, tiểu nhân trung thành tận tâm đối với ngài, linh tử ngài tha cho ta một mạng đi.
Bùm bùm!
Lôi Lan quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu Diệp Hiên, cực kỳ sợ hãi.
- Thật ra, ta rất thưởng thức loại tiểu nhân như ngươi, nếu đổi lại là bình thường, ngươi có thể trở thành thanh đao sắc bén trong tay ta, giải quyết cho ta rất nhiều phiền toái, đáng tiếc ngươi biết quá nhiều bí mật của ta, cho nên ngươi nhất định phải chết.