Bạch Trạch có lòng giúp Diệp Hiên đối phó với Linh tử thứ mười Thác Bạt Thiên này, đáng tiếc bọn họ chỉ là thần tướng tầng dưới chót, nếu thật sự nhúng tay vào tất sẽ gây ra đại nạn.
- Phế vật các ngươi còn đang xem cái gì, còn không nhanh chóng báo Thiên Đô viện?
Thác Bạt Thiên vừa chiến vừa lui, bởi vì hắn đã rơi vào thế hạ phong, nếu thật sự bại trong tay Diệp Hiên, không nói hắn sẽ bị thương nặng, truyền ra ngoài cũng sẽ biến thành chuyện cười, nói Thác Bạt Thiên hắn không phải đối thủ của Cửu Linh Tử.
Bị Thác Bạt Thiên mắng là phế vật, đám người Bạch Trạch thần tướng nổi giận, nhưng vẫn ẩn nhẫn.
- Đại ca, báo thiên đô viện đi, nếu không kéo dài nữa thì chúng ta nhất định sẽ bị trách phạt.
Hữu Thần tướng vội vàng tiến lên nói.
- Nhưng Cửu Linh Tử có ân đối với chúng ta, cái này... ?
Bạch Trạch thoáng do dự.
- Đại ca, ngươi hồ đồ như thế, chúng ta cũng không phải đang hại Cửu Linh Tử, Thác Bạt Thiên vốn giết thị nữ của Cửu Linh Tử, người Thiên Đô viện tất sẽ chủ trì công đạo.
Một thần tướng ở bên cạnh nhắc nhở.
Bạch Trạch trong nháy mắt bừng tỉnh, vội vàng gật đầu nói:
- Không sai, chúng ta nhanh chóng báo Thiên Đô viện.
Bạch Trạch nói chuyện, lật tay đánh ra một đạo ngọc phù, chỉ thấy ngọc phù này hóa thành một đạo hồng quang đi xa.
Sau khi nửa nén hương.
-Dừng tay.
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm hùng hậu nổ vang ở chân trời, chỉ thấy một đạo ánh sáng bảy màu lao đến, tu vi Tạo Hóa đệ tam cảnh rung chuyển thiên địa, người tới trong nháy mắt chắn ở giữa Diệp Hiên và Thác Bạt Thiên.
- Bái kiến Thiên Đô thần quan.
Đám người Bạch Trạch vội vàng quỳ gối trên mặt đất, mà Diệp Hiên và Thác Bạt Thiên lúc này dừng tay, mà hai người chính là Linh Tử, chỉ thi lễ một cái với người vừa tới.
Mặt đỏ như táo, râu trắng ba thước, Thiên Đô thần quan có thân thể to lớn, giờ phút này đang cau mày nhìn về phía Diệp Hiên cùng Thác Bạt Thiên, đáy mắt có vẻ bất đắc dĩ.
- Không biết vì sao hai vị Linh Tử lại ra tay đánh nhau?
Thiên Đô thần quan thản nhiên lên tiếng, thân mang theo một cỗ tư thái đạm mạc.
Mặc dù nói địa vị của mười hai Linh Tử cao lớn, nhưng Thiên Đô viện chưởng quản hình phạt Vạn Linh Thiên Điện, ngoại trừ năm vị Linh Tử phía trước, Thiên Đô thần quan hoàn toàn có quyền trách phạt các Linh Tử còn lại, tự nhiên cũng không có thái độ thân thiết đối với hai người Diệp Hiên.
- Khởi bẩm thần quan, là Cửu Linh Tử hắn khinh người quá đáng, vu khống ta tội giết thị nữ của hắn, càng là đánh tới cửa.
Thác Bạt Thiên thi lễ một cái nói.
- Cửu Linh Tử, việc này là thật?
Thiên Đô thần quan nhướng mày hỏi.
- Hừ.
Diệp Hiên hừ lạnh nói:
- Là hắn giết tứ đại thị nữ cùng xa phu của ta trước, lấy đâu ra lời vu khống?
Đối với thái độ lãnh đạm của Diệp Hiên, sắc mặt Thiên Đô thần quan biến đổi, phải biết rằng không ai dám vô lễ với Thiên Đô thần quan như thế, hắn vốn định quát lớn một tiếng, nhưng lời nói đến bên miệng cứng rắn bị nuốt trở về, đáy mắt ngược lại xẹt qua một tia kiêng kỵ.
Không trách Thiên Đô thần quan có bộ dáng như thế, hiện tại đã sớm truyền ra Cửu Linh Tử là nghĩa đệ của Tử Linh thánh sứ, tuy rằng hắn là Thiên Đô thần quan, nhưng hắn còn không đắc tội nổi Tử Linh thánh sứ.
- Thập Linh tử, ngươi thật sự giết người của Cửu Linh tử?
Thiên Đô thần quan tuy rằng không dám tức giận với Diệp Hiên, nhưng thái độ đối với Thác Bạt Thiên lại hoàn toàn không giống, chân chính bày ra uy thế của Thiên Đô thần quan.
- Cái này... ?
Sắc mặt Thác Bạt Thiên khẽ biến, vốn định lên tiếng phủ nhận, nhưng hôm qua hắn đích xác đánh bốn thị nữ và xa phu của Diệp Hiên bị thương, giờ phút này hắn cũng không dám xác định rốt cuộc có phải mình giết hay không.
Nhìn bộ dáng do dự của Thác Bạt Thiên, Thiên Đô thần quan nhất thời hiểu rõ, xem ra Thác Bạt Thiên đích xác đuối lý trước, thật sự giết người của Cửu Linh Tử.
- Vạn Linh Thiên Điện có quy củ của Vạn Linh Thiên Điện, Linh tử không được chém giết lẫn nhau, mà đệ thập Linh tử ngươi trêu chọc thị phi, xem ra ta cần phải báo Chủ Bạc đại nhân trị tội ngươi.
Nghe Thiên Đô thần quan trách móc nặng nề, sắc mặt Thác Bạt Thiên đột biến, môi khẽ động truyền âm cho Thiên Đô thần quan, cũng không biết hắn âm thầm nói gì với Thiên Đô thần quan.
Chẳng qua sau một khắc, sắc mặt Thiên Đô thần quan ngẩn ra, hiển nhiên là lời nói của Thác Bạt Thiên khiến tâm thần hắn chấn động, ngay cả vẻ mặt nghiêm khắc cũng tiêu tán.
Tiếp theo.
Thiên Đô thần quan chuyển lời, như có chút khó xử nói với Diệp Hiên:
- Tuy Linh Tử thứ mười lỡ tay ngộ sát người của Cửu Linh Tử, nhưng ngươi cũng đánh đến cửa, giữa hai người đều có lỗi, huống hồ mười hai Linh Tử tình như huynh đệ, không bằng việc lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, như thế nào?
Hiển nhiên, Thiên Đô thần quan muốn bình ổn việc này, bởi vì hắn đều đắc tội không nổi nhân vật phía sau hai đại Linh tử.
- Nếu ta không đồng ý thì sao?
Ánh mắt Diệp Hiên lão luyện cỡ nào, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra Thiên Đô thần quan muốn cùng ba phải, để cho chuyện này bình ổn xuống, nhưng Diệp Hiên căn bản không ăn chiêu này của hắn.
- Cái này... ?
Thiên Đô thần quan biến sắc, không ngờ Diệp Hiên không cho hắn mặt mũi.
Thác Bạt Thiên chết tiệt, ngươi đắc tội ai không tốt, hết lần này tới lần khác đắc tội Cửu Linh Tử vừa mới đắc thế.
Trong lòng Thiên Đô thần quan có chút tức giận, hắn không đắc tội nổi Cửu Linh tử, nhưng người phía sau Thác Bạt Thiên cũng là một vị đại nhân vật, hắn vẫn không đắc tội nổi, giờ phút này hoàn toàn bị vây trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.