Thu đám người Bạch Trạch vào đệ cửu linh điện rất đơn giản, nhưng hắn coi trọng nhất chính là lòng trung thành của đám người bọn họ, chỉ có người trung thành mới có thể chân chính được hắn dùng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Hiên liên tiếp mời rượu, cả đệ cửu linh điện cũng trở nên náo nhiệt, cho đến khi hơn mười vị thần tướng uống đến vẻ mặt hồng nhuận, yến hội này mới kết thúc.
Theo chư vị thần tướng rời khỏi, Bạch Trạch rất thông minh lưu lại, bởi vì hắn là đại ca của đám thần tướng này, lần này trở thành thị vệ của Diệp Hiên, tất phải nói chuyện suốt đêm cùng Diệp Hiên.
- Linh tử!
Bạch Trạch cúi người, bái Diệp Hiên thật sâu.
- Bạch huynh, ta đã nói các ngươi không cần đa lễ, ngươi và ta cũng coi như huynh đệ tương xứng.
Diệp Hiên mỉm cười nói.
- Không, ngài là Linh Tử, chúng ta là thần tướng, tôn ti khác biệt, tuyệt đối không thể loạn quy củ.
Bạch Trạch vội vàng từ chối.
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Bạch Trạch, Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, càng thêm thưởng thức Bạch Trạch.
Bạch Trạch cũng không ngu ngốc, cũng không vì hắn hiền hòa mà có bất kỳ kiêu ngạo nào, điều này cũng nói Bạch Trạch là người hiểu tiến lùi, trách không được sẽ trở thành đại ca của những thần tướng này.
- Được, vậy ở ngoài ngươi gọi ta là Cửu Linh Tử, nhưng khi không có người, ngươi và ta cứ xưng nhau huynh đệ.
Diệp Hiên nói.
- Đa tạ Yêu huynh thành toàn.
Sắc mặt Bạch Trạch chấn động nói.
- Bạch huynh, ta thấy tu vi ngươi chính là Tiểu Thánh cửu trọng thiên, chỉ thiếu một bước là có thể bước vào Đại Thánh cảnh, nơi này có một khỏa Linh Nguyên Đan, có thể trợ giúp ngươi một tay.
Diệp Hiên nói xong lấy ra một viên đan dược đưa cho Bạch Trạch, Bạch Trạch không từ chối được.
Diệp Hiên là nhân tinh trong việc đối nhân xử thế, tuy rằng trung thành rất quan trọng, nhưng chỉ có lợi ích thực tế mới là tiêu chuẩn duy trì lòng trung thành.
Chỉ có thưởng phạt có độ, mới là một thượng vị giả chân chính đủ tư cách, cũng may lúc trước Diệp Hiên thống trị toàn bộ Thiên đình, tam giới để cho hắn học được tư cách trở thành một thượng vị giả.
- Ta thật sự không biết nên báo đáp Linh Tử như thế nào!
Bạch Trạch cầm Linh Nguyên Đan, sắc mặt thoáng căng cứng đến đỏ hồng, chỉ phun ra một câu như vậy.
- Thật ra ta thật sự có một chuyện muốn phiền Bạch huynh.
Diệp Hiên ra vẻ do dự, cuối cùng mở miệng.
- Bất luận chuyện gì, cho dù nguy hiểm đến tính mạng, Bạch Trạch cũng tất làm được cho Linh tử.
Bạch Trạch nói năng có khí phách.
- Được, ta cũng không coi Bạch huynh là người ngoài, vậy ta liền nói thật.
Diệp Hiên nói thở dài nói.
- Bạch huynh hẳn là biết, đệ ngũ linh tử Cơ Âm Dương và ta có ân oán cực sâu, hiện tại có Tử Linh thánh sứ đè ép, hắn mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng một khi có cơ hội người này nhất định sẽ ra tay với ta.
Diệp Hiên ra vẻ nặng nề nói.
- Linh tử ngài có ý là... ?
Bạch Trạch thăm dò.
- Ai.
Diệp Hiên thở dài một tiếng nói:
- Ta biết địa vị Bạch huynh ở trong thần tướng cực cao, quen biết rất nhiều thần tướng trong đệ ngũ linh điện, ta có ý để cho những thần tướng này giúp ta làm một việc, cho nên mới làm phiền Bạch huynh ngươi.
Nếu đổi lại trước kia, Bạch Trạch tất nhiên sẽ từ chối Diệp Hiên, nhưng giờ phút này hắn trung thành và tận tâm với Diệp Hiên, phiền toái của Diệp Hiên cũng chỉ là phiền toái của hắn, làm sao hắn có thể ngồi yên không để ý?
- Linh tử yên tâm, ngươi cần ta làm chuyện gì cứ nói thẳng, thần tướng của đệ ngũ linh điện đều có tương giao với ta, cho dù ám sát Cơ Âm Dương, ta cũng tất đi làm.
Bạch Trạch trầm giọng nói.
- Không không không, Bạch huynh hiểu lầm, ngay cả ta cũng không phải đối thủ của Cơ Âm Dương, dù Bạch huynh nguyện ý làm tử sĩ, nhưng cũng vô ích đưa tính mạng, huống chi ý định của ta cũng không phải để cho Bạch huynh mạo hiểm.
Diệp Hiên vội vàng lắc đầu nói.
- Linh tử ngài kia có ý là... ?
Bạch Trạch có chút mê hoặc, không biết Diệp Hiên rốt cuộc muốn hắn giúp gì.
- Hạ độc.
Diệp Hiên yên lặng ba hơi, cuối cùng chậm rãi phun ra hai chữ, vẻ âm u xẹt qua đáy mắt.
- Hạ độc?
Bạch Trạch đột nhiên ngẩn ra, trong nháy mắt sau đó hiểu được dụng ý của Diệp Hiên, hắn hơi nhướng mày, hiển nhiên chuyện này có chút khó xử.
- Không sai, chính là hạ độc, ngươi biết giữa mười hai Linh Tử không được tranh đấu, đây cũng là quy củ của Vạn Linh Thiên Điện, hơn nữa cho dù ta và Cơ Âm Dương đánh một trận, cũng tất không phải đối thủ của hắn, cho nên cũng chỉ có thể làm hạ sách này.
Diệp Hiên âm giọng nói.
- Linh tử, ngài có nghĩa là bảo thần tướng của đệ ngũ linh điện hạ độc trong thức ăn của Cơ Âm Dương, lấy tính mạng hắn?
Bạch Trạch run giọng nói.
- Không sai!
Diệp Hiên gật đầu, trực tiếp thừa nhận.
Cũng may Bạch Trạch cũng không phải người cổ hủ, biết Cơ Âm Dương không chết, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với Diệp Hiên, đây cũng không phải kết quả hắn muốn nhìn thấy.
Bạch Trạch nhíu mày nói:
- Bẩm Linh tử, Cơ Âm Dương chính là Hỗn Độn Âm Dương chiến thể, hơn nữa đã tu luyện tới Tạo Hóa cảnh, chỉ sợ hạ độc hắn cũng không có tác dụng quá lớn.
- Hơn nữa chuyện này cần thần tướng đệ ngũ linh điện đi làm, trong đó càng là mạo hiểm thật lớn, ta cũng không dám cam đoan thần tướng đệ ngũ linh điện có đồng ý hay không.
Nghe Bạch Trạch nói, Diệp Hiên mỉm cười, giống như đã sớm đoán được tình huống này.
- Bạch huynh yên tâm, ta sẽ tìm được độc vật có thể đưa Cơ Âm Dương vào chỗ chết, chỉ cần có thể làm được chuyện này, thần tướng đệ ngũ linh điện tự nhiên sẽ được ta che chở, càng thu bọn họ vào đệ cửu linh điện, trọng thưởng cho bọn họ.
Diệp Hiên trầm giọng nói.