Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1635 - Chương 1635: Mọi Thứ Đều Có Sẵn

Chương 1635: Mọi thứ đều có sẵn Chương 1635: Mọi thứ đều có sẵn

Tuần tra linh sứ phụ trách giám sát, có thể nói cực kỳ đắc tội với người khác, cho nên mỗi tuần tra linh sứ đều là kim giáp che thân, người ngoài căn bản không biết thân phận thật sự của bọn họ.

Cho nên Nam Cung Tiên Nhi mới dùng một gốc Hóa Nguyên Linh Thảo mười vạn năm chặn miệng Diệp Hiên, hy vọng Diệp Hiên có thể giữ bí mật cho nàng.

Tuy nhiên, những điều này đối với Diệp Hiên mà nói cũng không quan trọng, dù sao bản thân hắn và Nam Cung Tiên Nhi cũng không có giao tiếp gì nhiều, chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là giết chết Cơ Âm Dương, triệt để diệt trừ uy hiếp tiềm ẩn này.

Bảy ngày sau.

Ngô Lương đêm khuya đi tới đệ cửu linh điện, lấy đi một phần Vạn Độc tán từ trong tay Diệp Hiên, hai người lại âm mưu hồi lâu, Ngô Lương mới lặng lẽ rời khỏi.

Hết thảy kế hoạch đều tiến hành một cách có trật tự, cũng hoàn toàn dựa theo Diệp Hiên dự đoán thúc đẩy, chỉ đợi thời cơ vừa đến hắn sẽ lấy mạng chó của Cơ Âm Dương.

Đương nhiên, Diệp Hiên hắn làm việc cho tới bây giờ cũng không lưu lại hậu hoạn, hắn hoặc là không ra tay, ra tay cũng nhất định phải trảm thảo trừ căn một người không lưu.

......

Phía bên kia.

Thời gian này, Cơ Âm Dương có thể nói tu thân dưỡng tính, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện bản thân, cũng rất ít khi đi ra ngoài, chứ đừng nói đi tìm Diệp Hiên gây phiền toái.

Dù sao giờ phút này hắn còn không đắc tội nổi Tử Linh, cũng tạm thời không dám đánh chủ ý với Diệp Hiên, tuy nhiên trong lòng Cơ Âm Dương đã nghĩ ra một biện pháp.

- Ngô Lương, Nhị Linh tử khi nào xuất quan?

Cơ Âm Dương thổ nạp thu công, từ từ mở hai mắt nhìn về phía Ngô Lương, thanh âm có chút bén nhọn chói tai.

- Còn nửa năm nữa Nhị Linh tử mới có thể xuất quan.

Ngô Lương vội vàng khom người trả lời.

- Được.

Đôi mắt Cơ Âm Dương sáng ngời, một nụ cười âm trầm lộ ra từ khóe miệng hắn, lẩm bẩm nói:

- Tiểu Cửu ơi Tiểu Cửu, ta đích xác đắc tội không nổi Tử Linh thánh sứ, nhưng ngươi cho rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua à, đợi Linh tử thứ hai xuất quan, cho dù Tử Linh cũng không giữ được ngươi.

Cơ Âm Dương cười lạnh.

Giống như nghĩ đến chuyện gì đó cực kỳ hưng phấn, cả người đều tản ra khí tức âm trầm như nước.

Ngô Lương đứng ở một bên Cơ Âm Dương, mặt mày rũ xuống, đáy mắt lặng yên xẹt qua một tia âm lệ, nhưng bị hắn che dấu rất tốt.

Thời gian vội vàng thoáng qua.

Nửa năm trôi qua rất nhanh.

Trong nửa năm này, Cơ Âm Dương ngoại trừ mỗi ngày tu luyện, vẫn chưa đi ra đệ ngũ linh điện nửa bước, mà Diệp Hiên cũng khó có được nửa năm bình tĩnh.

Cơ Âm Dương đang chờ Linh tử thứ hai xuất quan, mà Diệp Hiên cũng đang chờ một cơ hội, một cơ hội có thể đặt Cơ Âm Dương vào chỗ chết.

Diệp Hiên không sốt ruột, hắn là một người vô cùng kiên nhẫn, bởi vì một khi hắn ra tay sẽ đẩy người ta vào chỗ chết, tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kỳ cơ hội lật bàn nào cho địch nhân.

Lại nói tiếp, đến tu vi như Cơ Âm Dương, ngày thường cơ bản sẽ không ăn, đều hấp thu linh khí đan dược để tu luyện bản thân, dĩ nhiên không có nhu cầu ăn uống, cũng làm cho Ngô Lương vẫn không tìm được cơ hội.

Tuy nhiên Ngô Lương cũng không gấp, hắn rất kiên nhẫn, bởi vì hắn tin tưởng luôn có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ Diệp Hiên giao cho, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.

Rất nhanh, cơ hội đã đến, hơn nữa là Cơ Âm Dương tự mình đưa tới.

Một ngày này sau nửa năm, khi Cơ Âm Dương biết được ngày mai là Linh tử thứ hai xuất quan, hắn phân phó Ngô Lương đi triệu tập đám người Thác Bạt Thiên, tự mình đi nghênh đón Linh tử thứ hai xuất quan.

Ngô Lương nhận được mệnh lệnh, cơ hội của hắn đã đến.

Đệ ngũ linh điện.

Đèn đuốc sáng trưng, linh khí mờ ảo.

Hơn mười vị thần tướng tuần tra ngoài đệ ngũ linh điện, mà Ngô Lương thỉnh thoảng xuyên qua trong ngũ linh điện, hoàn toàn đảm nhiệm vai trò của một người hầu.

Trong điện.

Mấy cái bàn bạch ngọc bày đầy linh quả tiên nhưỡng, còn có thị nữ nhẹ nhàng nhảy múa trong điện, thanh âm cầm sắt hòa minh truyền ra, làm cho cả đệ ngũ linh điện náo nhiệt phi phàm.

Cơ Âm Dương đứng đầu, ở dưới hắn chính là ba vị Linh tử Hạ Ngũ Uyên,

- Ngũ ca, Yêu Nguyệt Dạ cẩu vật này khinh người quá đáng, chúng ta nhất định phải giết chết hắn, mới có thể tiêu hết mối hận trong lòng ta.

Thác Bạt Thiên căm hận nói.

- Tiểu Cửu quá mức cuồng vọng, hắn không để chúng ta vào mắt còn chưa tính, ngay cả Ngũ ca cũng không để vào mắt, tất để hắn chết không có chỗ chôn.

Hạ Ngũ Uyên lạnh lùng phụ họa.

- Lão Cửu cho rằng có Tử Linh thánh sứ làm chỗ dựa là có thể vô pháp vô thiên, đợi đến ngày mai nhất định phải làm cho hắn đẹp mắt.

Thập nhất Linh tử Lý Thập An cười lạnh nói.

- Ha ha ha!

Cơ Âm Dương che miệng cười duyên, chỉ là tiếng cười của hắn cực kỳ âm lãnh, làm cho người ta nghe thấy nổi hết da gà.

- Tiểu Cửu tuy rằng tội đáng chết vạn lần, tuy nhiên ta cũng không nỡ giết hắn, hắn chính là một lô đỉnh rất tốt.

- Ngũ ca nói phải, giết hắn ngược lại tiện nghi cho hắn, để cho hắn trở thành thị thiếp của Ngũ ca, đây chẳng phải quá đẹp?

- Ha ha ha.

Ba vị linh tử cất tiếng cười to, trong lời nói tràn ngập phẫn hận đối với Diệp Hiên.

- Được, hôm nay huynh đệ chúng ta nâng chén uống chung, ngày mai cùng nhau nghênh đón Nhị Linh Tử xuất quan, sau đó tìm tiểu cửu tính sổ.

Cơ Âm Dương cười khanh khách, bốn người đồng thời nâng chén uống một hơi cạn sạch, toàn bộ đệ ngũ linh điện đều tràn ngập tiếng cười của bốn người.

Bình Luận (0)
Comment