Ngao!
Ầm ầm!
Tại thời điểm Diệp Hiên trầm tư, Liễu Bạch Y lại lần nữa gào thét như dã thú, Hỗn Độn Linh Thể đang phát sáng khủng bố, hiển nhiên dùng không mấy hơi thở là hắn đã có thể rời khỏi trấn áp của Diệp Hiên được rồi.
Diệp Hiên bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn biết nếu như mình lại không ra tay thì sẽ không kịp nữa, đợi đến khi Liễu Bạch Y thoát khốn ra, hắn cũng sẽ không có cơ hội thi triển Kiếp Tiên Thuật.
Diệp Hiên là một người rất quả quyết, cho dù sau đó hắn phải gặp phải tuyệt cảnh sinh tử, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không lui lại nửa bước.
- Kiếp Tiên Thuật!
Diệp Hiên dữ tợn gào thét, cuối cùng Kiếp Tiên Thuật vẫn được phát động, sương mù màu đen cuồn cuộn ầm vang trấn xuống đến hướng Liễu Bạch Y, lực lượng thôn phệ khủng bố cũng tác dụng ở trên người Liễu Bạch Y.
- A!
Sau một khắc, Liễu Bạch Y thống khổ gào thét, vì Kiếp Tiên Thuật vốn là dung luyện huyết nhục tinh khí của người bị thi thuật, sẽ mang đến cho đối phương đau đớn cực kỳ tàn khốc, mặc dù Diệp Hiên đã lẩn tránh những vấn đề này, cũng không có thôn phệ huyết nhục tinh khí Liễu Bạch Y, nhưng tác dụng của Kiếp Tiên Thuật tại trên người Liễu Bạch Y vẫn là để hắn tiếp nhận tra tấn cực kỳ đáng sợ.
- Ngao!
Liễu Bạch Y giống như hung thú đang thét gào, chỉ là lệ khí cuồn cuộn đang bị Diệp Hiên thôn phệ xuống, hai con ngươi màu đỏ đang dần dần thanh minh, tiếng gầm rú trong miệng cũng đang dần dần yếu bớt, một vệt linh quang lặng yên sinh sôi tại đáy mắt Liễu Bạch Y.
- Tỉnh lại!
Từng sợi lệ khí khủng bố vờn quanh trên người Diệp Hiên, càng là đang không ngừng dao động bản tâm của hắn, cái này là hậu quả đáng sợ khi thôn phệ ma tính lệ khí sinh ra trong cơ thể Liễu Bạch Y, chỉ là Diệp Hiên đã không để ý tới những này, hắn đang hét to với Liễu Bạch Y, hi vọng đối phương có thể nhanh chóng tỉnh táo lại.
Không thể không nói, Kiếp Tiên Thuật quả nhiên là đại thuật nghịch thiên, sau khi mà Diệp Hiên thôn phệ tất cả lệ khí trên người Liễu Bạch Y, một vệt khí chất linh động mờ mịt đang từ từ nở rộ ở trên người Liễu Bạch Y.
Tiếng gầm gừ gào thét cũng tức thì ngừng lại, đôi mắt màu đỏ ngòm đang thối lui, một vệt khí tức không màng danh lợi sinh sôi trên người Liễu Bạch Y, chỉ là hắn kinh ngạc nhìn Diệp Hiên trước mắt, một giọt nước mắt thanh tịnh đang từ đáy mắt hắn chậm rãi tràn ra.
Đại mộng mới tỉnh, vạn cổ như bi!
Giọt nước mắt này tỏa ra lệ khí lượn lờ gương mặt Diệp Hiên, thuận gò má Liễu Bạch Y chậm rãi nhỏ xuống trên mặt đất.
Giọt lệ tuông rơi, bản tính khôi phục!
- Bạch Y từng nói qua, nếu như Diệp huynh không lo, thì Bạch Y không lo, như Diệp huynh đau buồn, thì Bạch Y đau buồn.
Liễu Bạch Y mỉm cười nói nhỏ, chỉ là âm thanh của hắn đắng chát vô cùng.
Mộng đã tỉnh, đây là một trận ác mộng, tất cả tất cả kinh lịch để Liễu Bạch Y dường như đã có mấy đời, Diệp Hiên làm tất cả hắn đều thấy rõ, càng làm cho Liễu Bạch Y thương tâm vô cùng.
- Diệp huynh, không đáng, thật không đáng, ngươi làm như vậy sẽ hại chết chính ngươi... !
Liễu Bạch Y bi tình mở miệng, hắn cuối cùng cũng là đã khôi phục bản tâm dưới Kiếp Tiên Thuật, chỉ là trái tim hắn giống như bị xé nứt, hắn đau có chút nói không ra lời.
- Ghi nhớ... Ghi nhớ ta... Đi... Đi mau... Ngươi không cứu được ta... Chớ có có bất kỳ liên luỵ nào cùng ta... Bổ Thiên giáo chủ sẽ che chở cho ngươi... !
- Ách a!
Oanh!
Diệp Hiên cưỡng ép đem Kiếp Tiên Thuật tán đi, hắn thống khổ ôm đầu dữ tợn gào thét, hắn thôn phệ tất cả ma tính của Liễu Bạch Y, giờ phút này tâm trí đã bắt đầu nhận phải xâm nhập.
- Độ Linh Quyết!
Nhìn thấy Diệp Hiên gặp nỗi khổ nhập ma, lòng Liễu Bạch Y có nỗi đau quá lớn, một đạo pháp quyết đánh ra từ trong tay hắn, hi vọng có thể giúp Diệp Hiên sống qua nỗi khổ nhập ma.
- Ngươi đi mau!
Diệp Hiên dữ tợn gào thét, một đạo đại thuật tịch diệt bị đánh ra, cả người đều đang nhanh chóng rút lui, hắn đang cực lực duy trì bản tâm của mình.
- Ách a!
Ầm ầm!
Trạng thái nhập ma của Diệp Hiên quá khủng bố, hắn thống khổ ngửa mặt lên trời gào thét, một đôi tròng mắt đều đã hóa thành tái nhợt, cả người càng là tách ra sát cơ ma tính cực kỳ khủng bố.
Trạng thái nhập
Diệp Hiên không giống Liễu Bạch Y, Liễu Bạch Y chỉ là bởi vì Diệp Hiên giả chết mà nhập ma, mà Diệp Hiên thì lại giết người quá nhiều, trong tay có không biết bao nhiêu tính mệnh sinh linh, sau lưng hắn một đường đi tới càng là huyết hải thao thiên.
Chỉ là Diệp Hiên một mực có thể giữ vững bản tâm, dù là giết ức vạn sinh linh, bản tâm cũng sẽ không có chút dao động nào.
Thế nhưng trạng thái nhập ma đã triệt để đem tâm tình tiêu cực của hắn phóng đại vô hạn, trạng thái nhập ma của hắn còn khủng bố hơn nhiều so với Liễu Bạch Y.
Nếu như Diệp Hiên thật sự nhập ma, cả người hắn đều sẽ mất đi tâm trí, triệt để biến thành một cỗ máy móc giết chóc, chớ nói chi là trốn khỏi Thiên Kiêu thịnh hội.
- Diệp huynh đừng sợ, ta vẫn luôn ở đây.
Vạn cổ đồng bi, cực thương than nhẹ, Liễu Bạch Y đang nhẹ bước đến trước mặt Diệp Hiên, đôi mắt của hắn tràn ngập ưu thương còn có sự kiên định mà người bình thường không cách nào tưởng tượng.
Một bộ Bạch Y như tuyết giống như năm đó, một nụ cười ôn nhuận treo ở trên khóe miệng Liễu Bạch Y, mặc kệ kinh lịch vạn cổ tuế nguyệt, cho dù là vũ trụ luân hồi, hắn đều sẽ kiên định đứng ở bên cạnh Diệp Hiên, bồi tiếp hắn một đường đi xuống.