- Không sai, hiện tại Võ Thiên Phủ cao thủ nhiều như mây, cho Hạ quốc chúng ta một đường chiến đấu, Cổ đại nhân càng có công lao lớn, đây là việc rõ như ban ngày, mọi người nói có đúng hay không?
Theo một đám thương nhân thi nhau lên tiếng nịnh nọt, tức thì truyền đến số lượng lớn âm thanh hưởng ứng, tuy Cổ Đỉnh Thiên không nói gì thêm, thế nhưng trong mắt mơ hồ là có tự đắc.
- E hèm!
Cổ Đỉnh Thiên ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt giả vờ trịnh trọng nói:
- Hôm nay triệu tập mọi người tới đây, chính là muốn gom góp tài chính, dù sao các vị cũng biết, võ giả Võ Thiên Phủ chúng ta ngày đêm chiến đấu cùng dị thú, tử thương không thể tránh được, nhưng tài chính cũng là một thứ cơ bản, hôm nay Cổ mỗ xấu hổ há mồm với các vị, thực sự cũng là hành động bất đắc dĩ.
- Cổ đại nhân nói lời gì thế, không có Võ Thiên Phủ đi giết chết những dị thú này, nào có chúng ta hôm nay, tập đoàn Liên Vân tôi nguyện ý quyên tặng mười triệu.
- Tập đoàn Đỉnh Thịnh hai mươi triệu.
- Tập đoàn Liên Hoa năm mươi triệu.
...
Giữa buổi tiệc từ thiện tức thì truyền đến những lời quyên tặng, thương giới danh lưu Hạ quốc dồn dập lên tiếng, điều này cũng làm cho Cổ Đỉnh Thiên mỉm cười, liên tục gật đầu cảm tạ.
- Cổ tiên sinh, tuy tôi không phải người Hạ quốc, nhưng cũng sống ở Hạ quốc rất nhiều năm, hiện tại toàn cầu dị thú tàn sát, thân thân là một con người trong xã hội này, tập đoàn Moore chúng tôi nguyện ý quyên tặng Võ Thiên Phủ một trăm triệu tệ Hạ quốc.
Một người đàn ông tóc vàng trong đám người đi ra, người này có nước da trắng, anh tuấn phi phàm, có khí chất một quý tộc phương tây mới có, liếc mắt nhìn lại sinh lòng tự ti.
- Michelle tiên sinh, ngài thật sự quá khách khí, tôi đại biểu Võ Thiên Phủ xin tỏ lòng biết ơn đối với ngài.
Cổ Đỉnh Thiên kích động, vội vàng đi tới trước mặt người này, thái độ càng là vô cùng thân mật.
Không trách Cổ Đỉnh Thiên có bộ dáng như thế, nguyên nhân là vì thân phận người đàn ông tóc vàng này hoàn toàn khác biệt.
Người này là tổng giám đốc phân bộ tập đoàn Moore ở Hạ quốc, mà tập đoàn Moore càng là tập đoàn đứng trong top Một Trăm trên toàn thế giới.
Cho dù trên buôn bán hay là trong từng lĩnh vực khác, đều có thể nói là một siêu cấp đế quốc buôn bán, làm sao có thể không khiến cho Cổ Đỉnh Thiên cảm thấy coi trọng.
- Cổ tiên sinh quá khách khí, West Kiếm Thánh cùng Đao Thần tiền bối chính là bạn thân, mà West Kiếm Thánh là thần thủ hộ tập đoàn Moore chúng tôi, chút tiền ấy là một chút tâm ý của tập đoàn Moore chúng tôi đối với Đao Thần tiền bối.
Michelle mỉm cười nói.
- West Kiếm Thánh?
Cổ Đỉnh Thiên ngẩn ra, mà sau đó lại vội vàng nói:
- Lẽ nào chính là cái vị phương tây một kiếm chặt đứt ngọn núi, giết chết mấy trăm dị thú, West tiền bối kia sao?
- Chính là ngài ấy.
Người đàn ông tóc vàng mỉm cười gật đầu.
Đạt được câu trả lời khẳng định của người này, thái độ Cổ Đỉnh Thiên càng thêm hữu hảo, thân thiết lôi kéo tay đối phương, giống như hai người chính là bạn thân bao năm không gặp vậy.
- Michelle tiên sinh, không ngờ Võ Thiên Phủ chúng tôi và tập đoàn Moore còn có nguồn gốc này, hôm nay anh và tôi nhất định phải không say không nghỉ.
Cổ Đỉnh Thiên thân thiết.
Ầm!
Chợt!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người, chỉ thấy ánh cửa buổi tiệc trong nháy mắt nổ nát vụn, cũng để cho rất nhiều thương nhân cả kinh, tất cả đều nhìn lại phía cửa.
Một bóng dáng cao lớn mang theo một thanh Thị Huyết Ma Kiếm, sợi tóc xám trắng rối tung sau đầu, mặt Diệp Hiên không có một gợn sóng, hắn bước chậm tiến vào trong, khi hắn nhìn mọi người xung quanh ở đây tức thì làm cho rất nhiều thương nhân âm thầm hít một hơi thật nặng.
- Diệp Hiên?
- Khách khanh Địa tổ Vũ An Ti?
- Hắn chính là kẻ đánh bại Lý Hoán Thiên, Diệp Hiên?
Những lời nghị luận ở xung quanh dồn dập vang lên, mà Diệp Hiên đột ngột xuất hiện, cũng để cho người đàn ông tóc vàng ngẩn mặt ra, đáy mắt xẹt qua một tia kiêng kỵ, bước chân càng là đang lặng lẽ lui về sau.
- Có người tố cáo với Vũ An Ti, ở nhà hàng Hãn Hải có số lượng lớn người mưu đồ phản quốc, hiện tại mời tất cả mọi người ở đây, theo tôi trở về Vũ An Ti tiếp nhận điều tra.
Nói xấu, nói xấu trần truồng, càng là vu oan hãm hại cực kỳ vụng về, nhưng đây chính là tư thế Diệp Hiên đang lộ ra.
Diệp Hiên vừa nói xong, đám người Thiên Vũ đã nhanh chóng xuất hiện ở sau lưng hắn, trên thần tình cực kỳ phức tạp, bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến, Diệp Hiên lại gan to như vậy, dám ban ngày ban mặt tiến hành vu oan hãm hại như thế này, hơn nữa còn dính đến nhiều người như vậy.
- Diệp Hiên, chúng tôi đều là người chính kinh thương, cậu dựa vào cái gì mà nói xấu chúng tôi?
- Không sai, lần này chính là Cổ đại nhân tổ chức tiệc từ thiện, ở đâu ra mưu đồ bí mật tạo phản?
- Diệp tiên sinh, tuy ngài là khách khanh Vũ An Ti, nhưng cũng không thể mắt không có pháp luật, vu oan hãm hại chúng tôi như thế này chứ?
Thương nhân ở đây dồn dập tức giận lên tiếng, hiển nhiên bị Diệp Hiên khấu trên đỉnh đầu cái mũ phản quốc, đây cũng không phải là nói đùa, mà là chuyện cực kỳ kiêng kỵ.
- Luật pháp? Ah, tôi chính là luật pháp.
Một nụ cười tàn khốc nhạt theo khóe miệng Diệp Hiên câu ra, hắn nhìn mọi người xung quanh tại đây, âm trầm nói:
- Tôi nói các người là phản quốc, các người chính là phản quốc, tôi nói các người mưu đồ bí mật tạo phản, các người chính là đang mưu đồ bí mật tạo phản.