Sau một khắc.
Chỉ thấy nam tử hắc y chậm rãi quay người, một bộ dung nhan cũng chiếu vào trong tầm mắt Diệp Hiên.
Một mái tóc dài đen nhánh phiêu đãng sau đầu, gò má đao tước hơi có vẻ thanh lãnh, một đôi mắt đen như tinh thần vũ trụ, hắn mặc một bộ y phục đen che lấy cơ thể, mặt đang mỉm cười, ngồi xếp bằng trước mặt Diệp Hiên!
Khi thấy dung nhan nam tử hắc y, Diệp Hiên đột nhiên hồi tỉnh lại, khuôn mặt thanh tú, hiển hiện một vệt cười khổ, sau đó cũng ngồi xếp bằng ở trước người hắn.
- Ngươi tới đây!
Tang thương mà không màng danh lợi, ôn nhuận không bỏ mất tường hòa, ba chữ ngắn ngủi, lại toát ra khí chất tang thương vạn cổ.
Hắn là ai? Hắn là Thời Không Chủ Nhân!
Cái thời không trấn hỗn độn, tuế nguyệt áp cổ kim kia, Thời Không Chủ Nhân!
Tuyên cổ trường tồn, vạn cổ duy nhất, hắn danh xưng một trong ba người tối cường trong Thập Nhị Nguyên Hội của Vũ Trụ Hỗn Độn, Thời Không Chủ Nhân!
- Ngươi biết rõ ta muốn tới?
Diệp Hiên chậm rãi mở miệng, trong mắt hiển hiện vẻ không hiểu.
Chẳng biết tại sao, mặc dù lần đầu tiên Diệp Hiên nhìn thấy Thời Không Chủ Nhân, thế nhưng lại có một loại cảm giác rất quen thuộc, tựa như trong tuế nguyệt chưa biết kia, hắn từng gặp Thời Không Chủ Nhân.
Loại cảm giác này không có lý do, nhưng lại chân thực tồn tại trong lòng Diệp Hiên, để Diệp Hiên cảm thấy cực kỳ cổ quái.
Nói thật, tại thời điểm Diệp Hiên còn không thấy Thời Không Chủ Nhân, nội tâm của hắn vẫn là rất khẩn trương.
Dù sao Thời Không Chủ Nhân cũng chính là nhân vật trong truyền thuyết, càng là một trong ba người tối cường nhất Vũ Trụ Hỗn Độn, loại nhân vật này dù cho Diệp Hiên có tâm trí kiên nghị, nhưng trong lòng vẫn còn có chút bất an.
Nếu như đổi lại là người ngoài, giờ phút này ngồi đối diện cùng nhân vật truyền thuyết này, chỉ sợ sớm đã như ngồi trên bàn chông, hoặc là kính sợ liên tục dập đầu trước hắn.
Nhưng chính là loại cảm giác quen thuộc này, để tâm tình Diệp Hiên vào giờ khắc này vô cùng bình tĩnh, giống như ngồi ở trước mặt hắn không phải một vị vạn cổ chí cường đáng sợ, mà là một vị lão hữu nhiều năm chưa gặp.
Một ánh mắt thời không, một giấc mộng xa vời!
Sau khi ánh mắt hai người đối mặt cùng một chỗ, Thời Không Chủ Nhân cất tiếng cười to, mà Diệp Hiên cũng không tự chủ lộ ra một nụ cười, ngay cả Diệp Hiên cũng không biết vì sao chính mình lại đang cười.
- Ngươi tới không tính là muộn, cũng không tính là sớm, nhưng ta vẫn là chờ ngươi đến!
Thời Không Chủ Nhân chậm rãi mở miệng.
- Ta có rất nhiều nghi hoặc, hi vọng ngươi có thể giải đáp cho ta, ta nghĩ tại cả Vũ Trụ Hỗn Độn này, cũng chỉ có số ít mấy người có thể giải đáp nghi hoặc của ta, mà ngươi hẳn là một trong số đó.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
Theo lý mà nói, Diệp Hiên nên là xưng hô Thời Không Chủ Nhân một tiếng tiền bối, hoặc là một loại tôn xưng nào đó, dù sao ở trước mặt hắn chính là một vị vạn cổ chí cường.
Nhưng không biết vì sao, Diệp Hiên cũng không có làm như thế, dùng một loại ngữ khí bình đẳng ngay cả hắn đều cảm thấy kỳ quái mà đối thoại cùng Thời Không Chủ Nhân.
Loại cảm giác này không có lý do, nhưng Diệp Hiên lại nghĩ cực kỳ tự nhiên, giống như ở trong tuế nguyệt chưa biết kia, hắn đã từng đối thoại cùng Thời Không Chủ Nhân như vậy.
Gió nhẹ lướt nhẹ qua mặt, dòng suối nhỏ róc rách, Thời Không Chủ Nhân chậm rãi đứng dậy, hắn vác hai tay sau lưng, ngóng nhìn sơn thôn phương xa, một tâm tình bi thương dâng trào quanh người hắn!
- Huyễn tượng nơi này từng là chỗ ta sinh ra, hỗn độn vạn linh đều xưng ta là Thời Không Chủ Nhân, nhưng đó cũng không phải bản danh của ta!
Thời Không Chủ Nhân hỏi một đằng, trả lời một nẻo, hắn chậm rãi quay người nhìn lại Diệp Hiên.
- Đến đây cùng ta!
Thời Không Chủ Nhân một bộ hắc sam, mái tóc đen phiêu đãng theo gió, hắn dạo bước đi tới núi thôn, Diệp Hiên nhìn qua bóng lưng Thời Không Chủ Nhân tiêu điều buồn bã, trong mắt lộ ra vẻ kinh nghi!
Diệp Hiên đuổi theo Thời Không Chủ Nhân, hai người sóng vai mà đi, bước đến sơn thôn nơi này!
Đây là một tòa sơn thôn của phàm nhân, lúc này chính vào giờ ngọ, tại điền địa hoang dã kia, một đôi thiếu niên nam nữ truy đuổi chơi đùa với nhau, trông vô ưu vô lo như thế!
- Ha ha ha!
Những tiếng cười duyên vui sướng vang lên, chỉ thấy ánh mắt thiếu nữ như thần tinh, một đôi mắt to sáng ngời có thần, nàng không ngừng chạy nhảy trong ruộng lúa, đằng sau có một vị thiếu niên thuần phác không ngừng cười ngây ngô, đang đuổi theo bóng dáng thiếu nữ!
- Không cho phép đuổi theo nữa, mệt chết ta.
Thiếu nữ dừng lại, tựa ở trên ruộng lúa mạch, không ngừng thở hổn hển.
Thiếu niên thuần phác vẫn cười ngây ngô, hắn ngồi gần sát thiếu nữ, trong mắt tất cả đều là hạnh phúc.
- Cẩu Oa, phụ thân ta muốn mang ta đi Huyền Hoàng giáo làm thị nữ, chỉ sợ về sau rất khó gặp lại ngươi!
Khuôn mặt thiếu nữ ảm đạm, lời nói đầy ưu thương.
Nghe thấy lời thiếu nữ nói, nụ cười ngây ngô trên mặt thiếu niên cũng biến mất, hắn kinh ngạc nhìn qua thiếu nữ, trong mắt hiện lên một gợn nước, hắn nắm thật chặt tay thiếu nữ, nức nở nói:
- Tiêm Xảo, ngươi không muốn đi Huyền Hoàng giáo đúng hay không?
Cảm nhận được tâm tình bi thương của thiếu niên, thiếu nữ cười lớn lên tiếng nói:
- Đồ ngốc, ta chỉ là đi làm thị nữ, ngươi và ta cũng không phải là không gặp được, hàng năm ta sẽ trở về thăm ngươi.
Theo lời thiếu nữ vừa rơi xuống, thiếu niên cũng trở nên yên lặng đi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhẹ gật đầu, kỳ thực nội tâm cũng không muốn để thiếu nữ rời khỏi.
- Cẩu Oa ngươi ngốc như vậy, Tiêm Xảo lớn lên làm sao gả cho ngươi đây?
Thiếu nữ ngượng ngùng nói nhỏ, có chút chạy trối chết về phía nhà.