Quý phụ trung niên khẽ giật mình, bước nhanh đến trước người phu quân, trầm trọng nhìn về phía Thời Không Chủ Nhân nói:
- Phu phụ ta làm sao quen ngài được?
Thời Không Chủ Nhân chậm rãi quay người nhìn về phía quý phụ trung niên nói:
- Thời gian ngàn vạn năm trôi qua cực nhanh, Tiêm Xảo ngươi còn nhớ được tiểu sơn thôn nuôi lớn ngươi không?
Theo lời Thời Không Chủ Nhân vừa rơi xuống, quý phụ trung niên lập tức ngốc trệ, trọn vẹn mười mấy hơi thở qua đi, nàng nhìn qua Thời Không Chủ Nhân trước mắt, trong mắt lại đầy sự không dám tin.
Sau một khắc, mặt mũi của nàng tái nhợt không một giọt máu, thân thể mềm mại yếu đuối run rẩy tới cực điểm!
- Ngươi... Ngươi là... Ngươi là Cẩu Oa?
Bóng dáng sắp quên lãng, lặng yên hiện lên ở trong lòng của nàng, nàng lên tiếng kinh hô, cả người đều đần độn ngay tại chỗ, không thể tin được tất cả những gì mình đang trải qua.
Ngàn vạn năm trước một đoạn nghiệt duyên, ngàn vạn năm sau sẽ khai hoa kết quả.
Khuôn mặt thiếu niên chất phác non nớt đã không còn, chỉ là hình dáng Thời Không Chủ Nhân, vẫn có một bộ dáng thiếu niên năm ấy.
- Ngươi là tên ăn mày kia?
Bỗng nhiên, Huyền Hoàng thành chủ sợ hãi hô to, hắn như thế nào cũng không thể tin được, Thời Không Chủ Nhân sắp thành đạo, không ngờ lại là tên ăn mày lam lũ ảm đạm rời khỏi Huyền Hoàng giáo ngàn vạn năm trước.
- Tên ăn mày năm đó đã chết, thế gian chỉ có Thời Không.
Thời Không Chủ Nhân bình tĩnh mở miệng.
- Ha ha ha ha ha!
Bỗng nhiên, mỹ phụ trung niên buồn bã cười thảm, nàng cười cười, trong mắt lưu lại hai hàng thanh lệ.
Nàng nhìn qua Thời Không Chủ Nhân trước mắt, buồn bã nói:
- Ta hiểu rõ, ta hiểu rõ toàn bộ, ngươi hận ta, ngươi hận không thể giết chết ta, hôm nay ngươi tới đây, chính là muốn chứng minh cho ta thấy, ngươi đã trở thành nhân vật vô địch Hỗn Độn, Cẩu Oa ngươi đây chính là trả thù ta sao?
Cẩu Oa, coi như hiện nay ngươi sắp thành đạo, nhưng coi như Tiêm Xảo bỏ mình, cũng vĩnh viễn không hối hận với lựa chọn ban đầu!
Tiêm Xảo lên tiếng thét lên, cả người vô cùng buồn bã.
- Ngươi sai, ta không hề hận ngươi, một hạt giống chôn xuống tại ngàn vạn năm trước, ngàn vạn năm sau, hôm nay đây, cuối cùng cũng phải khai hoa kết quả, nếu như ta không đến để chấm dứt đoạn ân oán này, bước cuối cùng này ta sẽ không thể bước ra.
Thời Không Chủ Nhân thản nhiên mở miệng.
- Ngươi muốn chấm dứt như thế nào?
Tiêm Xảo đau thương cười một tiếng.
- Có phải là ta chết ở trước mặt ngươi, đoạn ân oán này sẽ liền chấm dứt?
Tiêm Xảo buồn bã mở miệng, nàng giơ kiếm trong tay, định cắt cổ chính mình!
Keng!
Thời Không Chủ Nhân nhíu mày, cong ngón tay búng ra đánh rớt thanh kiếm, sau đó bình tĩnh lắc đầu nói:
- Cái gọi là tình ái kính hoa thủy nguyệt (*), cái gọi là hồng nhan bất quá chỉ là hồng phấn khô lâu, hôm nay ta tới đây cũng không phải để trả thù, chỉ là gặp ngươi một lần cuối, xóa bỏ đi lo lắng cuối cùng trong lòng ta.
(*) Hoa có thể nhìn thấy trong gương, nhưng bạn không thể chạm vào bông hoa trong gương. Bóng trăng có thể thấy dưới nước, nhưng bạn cũng không thể chạm vào. Câu thành ngữ này để nói về những điều mang cảm giác mơ hồ, mong manh, hoặc những cảm xúc thoáng qua.
Tuế nguyệt như ca, quá khứ chìm nổi, ngàn vạn năm thời gian này để Thời Không Chủ Nhân hiểu được rất nhiều thứ, hắn không còn là thiếu niên ngây thơ trước đây, chỉ là vì kết tâm chính mình, chân chính đi ra một bước cuối cùng.
- Cẩu Oa?
Tiêm Xảo mím chặt đôi môi, giờ phút này thất vọng mất mát, nàng vốn cho rằng Thời Không Chủ Nhân xuất hiện là đang trả thù nàng, nhưng hiện tại nàng đột nhiên phát hiện, trong mắt đối phương nàng lại không có tình nghĩa gì để nói, thật chỉ là đến mở ra khúc mắc cuối cùng.
Hắn đã thay đổi!
Hắn đã không phải là Cẩu Oa ngày trước nữa, hôm nay hắn chỉ là Thời Không Chủ Nhân, một nam tử sắp thành chí cường vạn cổ, mà chính mình lại chỉ là một chút khúc mắc trong hắn, lại không còn chút tình ý nào nữa.
- Cẩu Oa, ta biết rõ ta có lỗi với ngươi, lúc trước Tiêm Xảo sùng bái hắn, nguyện ý gả cho hắn làm vợ, ngàn vạn năm này trôi qua hai người chúng ta hoạn nạn có nhau, cho dù đối mặt tình thế sinh tử nguy hiểm cũng không rời không bỏ! Cẩu Oa, ta có lỗi với ngươi, chỉ đổ thừa ngươi và ta hữu duyên vô phận đi.
Tiêm Xảo cười khổ lắc đầu nói.
- Thương hải tang điền, tuế nguyệt biến thiên, ta chưa bao giờ từng chiếm được ngươi, lại nói thế nào là mất đi đây? Ngày xưa ta quá chấp nhất, hôm nay là thời điểm tỉnh mộng.
Thời Không Chủ Nhân mỉm cười nói nhỏ.
Hắn chậm rãi quay người, dạo bước đi về phương xa, cũng không tiếp tục nhìn nhìn lại thiếu nữ ngày xưa, một khắc này hắn thật sự đã siêu thoát ra, tâm thần viên mãn vô khuyết, sắp đạp lên con đường thành đạo.
- Chết đi!
Bỗng nhiên!
Một tôn tiểu đỉnh vạch phá bầu trời, trong giây lát quán xuyên lồng ngực Thời Không Chủ Nhân, máu tươi đang không ngừng phun trào ra.
Oanh!
Tuế nguyệt cuồn cuộn, Thời Không pháp tắc, Thời Không Chủ Nhân nhìn lại một chỉ điểm hướng Huyền Hoàng giáo chủ, cũng quán xuyên bộ ngực của hắn, máu tươi phun ra từ trong miệng Huyền Hoàng giáo chủ.
Phanh phanh!
Hai người toàn bộ rơi xuống trên mặt đất, cũng làm cho Tiêm Xảo triệt để ngốc trệ ngay tại đây.
Hình ảnh trước mắt, giống như biến nàng thành con rối, nàng như thế nào cũng không thể tin được, phu quân của mình, vậy mà lại ra tay đánh lén Cẩu Oa, càng là muốn giết chết nàng ở đây.
- Phu nhân! Hắn nhận một kích Phá Hư Thiên Đỉnh, một thân tu vi không vận dụng được, nhanh giết hắn, chỉ có như thế ta mới có cơ hội tranh đoạt chí cường vạn cổ.
Khóe miệng Huyền Hoàng giáo chủ chảy máu, lên tiếng rống to với Tiêm Xảo.