Bỗng nhiên, Diệp Hiên điên cuồng hét to với Thời Không Chủ Nhân, đôi mắt đều đã phiếm hồng lên, bởi vì hắn có thể cảm giác được bản thân trong tương lai biến mất trước tuyệt vọng, hiện tại chỉ có Thời Không Chủ Nhân mới có thể giải đáp nghi hoặc trong hắn.
Vũ Trụ Hỗn Độn, chư thiên tinh đấu.
Thời Không Chủ Nhân không nhiễm trần thế, hắn ngóng nhìn vũ trụ vô biên, trong miệng truyền đến một âm thanh tự nhiên trường thán:
- Bởi vì phía trước chính là đường cùng, không chỉ là hắn, coi như ta cũng chạy không thoát khỏi con đường cùng này.
- Là... Là cặp hung mâu trong Tuế Nguyệt Trường Hà kia sao?
Bỗng nhiên, Diệp Hiên biến sắc, giống như nghĩ đến cái gì đó, năm đó bản thân trong tương lai có thể một mình đối mặt với cặp hung mâu kia trong Tuế Nguyệt Trường Hà, chẳng lẽ vạn cổ hung mâu này mới là mấu chốt nhất sao?
- Ngươi biết rõ hắn?
Nghe thấy lời Diệp Hiên nói, Thời Không Chủ Nhân trời sập cũng không sợ nhưng lúc này đây thần sắc đều bỗng nhiên nhất biến, hơi có vẻ chấn kinh nhìn về phía Diệp Hiên, lông mày đều chăm chú nhíu chung một chỗ.
- Thật sự là hắn?
Diệp Hiên trầm giọng nói.
Nhìn qua Diệp Hiên một bộ thần sắc lẫn lộn, Thời Không Chủ Nhân dần dần bình tĩnh trở lại, biết rõ Diệp Hiên không hề biết đôi vạn cổ hung mâu này là người nào.
- Hắn mặc dù đáng sợ, nhưng cũng bị khốn trong con đường này, dù là hắn hao tổn tâm cơ muốn tránh thoát ra, cũng chỉ là một con cờ của Vũ Trụ Hỗn Độn này mà thôi.
Thời Không Chủ Nhân đắng chát nói nhỏ.
- Ngươi cũng tốt, ta cũng được, thậm chí sinh linh trong Tuế Nguyệt Trường Hà kia, chúng ta bất quá đều là quân cờ, bởi vì tại phần cuối hỗn độn đã không có con đường nào có thể đi.
Lời Thời Không Chủ Nhân nói mạc danh, cả người trông vô cùng tiêu điều.
- Diệp Hiên, mặc dù kiếp này ngươi và ta là lần đầu tiên gặp nhau, nhưng là bởi vì hắn năm đó xuất hiện, ngươi và ta cũng coi là một lão hữu, ta đã đồng ý với hắn phải phế mất lực lượng thời không của ngươi, hôm nay chính là thời điểm thực hiện lời hứa.
Thời Không Chủ Nhân dần dần bình tĩnh, hắn lẳng lặng chăm chú nhìn lên Diệp Hiên, mặc dù cũng không có bất kỳ khí tức gì nở rộ, nhưng chỉ là đôi mắt tuế nguyệt của hắn luân chuyển, liền để Diệp Hiên cảm thấy nguy cơ cực kỳ khủng bố.
Diệp Hiên hoàn toàn có dũng khí khẳng định, sau một khắc Thời Không Chủ Nhân thật sẽ sẽ phế mất lực lượng thời không của hắn, điều này cũng làm cho hắn biến sắc, bởi vì hắn tuyệt đối không khả năng vứt bỏ lực lượng thời không, đây đối với hắn mà nói quả thực chính là vô thượng đại kiếp.
Tất cả đáp án, có lẽ chỉ có mới có thể tìm tới trong Tuế Nguyệt Trường Hà, nếu như không có thời không, tương lai hắn thật muốn vạn kiếp bất phục.
- Ngươi thật sự phải làm như vậy?
Diệp Hiên thanh lãnh mở miệng.
Nhìn qua dung nhan Diệp Hiên thanh lãnh, Thời Không Chủ Nhân tự nhiên thở dài nói:
- Ngươi đã thấy, năm đó ta đã đồng ý với hắn, vì để tránh cho ngươi lại đi con đường cũ, ta chỉ có thể phế bỏ lực lượng thời không của ngươi. Nhưng ngươi có thể yên tâm, ta là Thời Không Chủ Nhân, tại Vũ Trụ Hỗn Độn này có thể che chở ngươi, đây cũng là đền bù của ta đối với ngươi.
Thời Không Chủ Nhân hơi có vẻ áy náy nói.
Ầm ầm!
Đôi mắt tuế nguyệt xoay chuyển, hỗn độn thời không đang nghịch loạn, Thời Không Chủ Nhân có thể được xưng là một trong ba người tối cường nhất Vũ Trụ Hỗn Độn, đạo hạnh của hắn quả thực vạn cổ vô song, Diệp Hiên căn bản không có bất kỳ khả năng ngăn cản nào.
- Chậm!
Không đợi Thời Không Chủ Nhân ra tay, Diệp Hiên âm trầm mở miệng, điều này cũng làm cho khí tức Thời Không Chủ Nhân cứng lại, cũng không có ngay lập tức ra tay với Diệp Hiên.
Nói thật, đối với Diệp Hiên người này, tâm tình Thời Không Chủ Nhân cực kỳ phức tạp, bởi vì Diệp Hiên có lẽ là người duy nhất có thể đi ra hỗn độn tuyệt lộ, hôm nay nếu thật sự phế đi lực lượng thời không của hắn, tương lai có lẽ sẽ phải xảy ra đại biến khủng bố.
Chỉ là Thời Không Chủ Nhân là một người giữ lời hứa, hắn đã đồng ý với người ban đầu kia, hôm nay chính là thời điểm thực hiện lời hứa.
Dù sao năm đó người kia cũng không có đi ra khỏi tuyệt lộ, cần gì phải để kiếp này Diệp Hiên giẫm lên vết xe đổ đây?
- Ta đến hỏi ngươi, ngươi đồng ý với hắn phế bỏ lực lượng thời không của ta, để ta vĩnh viễn cũng không thể đạp nhập trong Tuế Nguyệt Trường Hà.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Không sai!
Thời Không Chủ Nhân chậm rãi gật đầu.
- Tốt, vậy mời ngươi trả lời ta một chuyện.
Diệp Hiên nói.
- Ngươi nói.
Thời Không Chủ Nhân đáp.
- Ta là hắn, hắn là ta, từ đầu đến cuối đều là một người, đúng không?
Diệp Hiên nói.
- Cái này... Không sai!
Thời Không Chủ Nhân nao nao, nhưng vẫn thành thật trả lời.
- Nếu ta đã là chính hắn, hắn cũng chính là ta, bây giờ ta nói cho ngươi biết, ngươi tuyệt đối không thể phế bỏ lực lượng thời không của ta, bởi vì đây là hứa hẹn của ngươi đối với ta.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Không, hắn là ngươi trong tương lai, ta đồng ý cũng là ngươi của tương lai, cho nên ta vẫn còn phải làm tròn lời hứa.
Thời Không Chủ Nhân cũng không có bị lời quỷ biện của Diệp Hiên mê hoặc, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng con đường tương lai khó đi đến cỡ nào.
- Trước đây, hắn từng nói cho ta, ta đã thay đổi tương lai, hắn cũng không tồn tại ở trong tương lai, chỉ cần ngươi tin tưởng ta cho rằng ta có thể thay đổi tương lai, ta tuyệt đối sẽ không lại đi con đường của hắn.
Diệp Hiên nói năng có khí phách.
Theo lời Diệp Hiên rơi xuống, Thời Không Chủ Nhân yên lặng không nói gì, hắn hơi có vẻ phức tạp nhìn Diệp Hiên, trong mắt xẹt qua một vệt do dự.