Vừa mới bắt đầu chỉ có một mình Diệp Hiên tại tụng kinh, nhưng theo cả người hắn hoàn toàn chìm vào trong kinh văn, phương Vũ Trụ Hỗn Độn này ẩn ẩn truyền đến hồi âm, giống như có vô số Diệp Hiên đang cùng hắn cùng nhau tụng kinh.
- Hóa tương lai!
Diệp Hiên bỗng nhiên mở mắt, trong miệng truyền đến âm thanh tương lai cổ kim gầm thét, Táng Thiên Công ở trên người hắn bộc phát ra quang mang thông thiên, đạo quang mang này giống như quán xuyên Vũ Trụ Hỗn Độn, mặc dù cũng không có bất kỳ ba động khủng bố gì, nhưng lại làm cho tâm thần Thời Không Chủ Nhân hung hăng run lên.
Đạp —— đạp —— đạp!
Giấc mộng xa vời, hỗn độn không còn, một bóng dáng hư ảo giống như qua được vô số thời không ngăn cản đang dạo bước đến kiếp này, cơ thể của hắn mơ hồ không rõ, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ liền vỡ vụn, nhưng vẫn kiên định như cũ, đang đi tới phía Diệp Hiên.
- Là hắn?
Sau một khắc, Thời Không Chủ Nhân hãi nhiên thấp giọng hô lên, hắn chăm chú nhìn bóng dáng đi tới phía Diệp Hiên, giống như muốn xác định đối phương có phải là cái người hắn nhìn thấy trước kia hay không.
Một bước, hai bước, ba bước....
Bóng dáng mơ hồ vặn vẹo này vẫn đang kiên định đi tới phía Diệp Hiên, mà Diệp Hiên cũng đứng dậy đi tới phía hắn, cho đến khi bóng dáng này cùng hắn hòa làm một thể, ba động bộc phát ra sau một khắc để Thời Không Chủ Nhân ngốc trệ không nói được gì.
Ầm ầm!
Táng thiên diệt địa, thay đổi càn khôn, quang mang phá diệt cổ kim vũ trụ, tận diệt tuế nguyệt thời không đang phóng lên tận trời.
Diệp Hiên toàn thân áo đen, mái tóc đen rủ xuống sau đầu, sợi tóc của hắn gào thét tung bay trong gió lạnh tinh không, một thân y bào đang kêu phần phật.
Nhất thủ chỉ thiên, nhất thủ chi địa.
- Kiếp đến!
Ngôn xuất pháp tùy, táng thiên diệt địa, giờ khắc này Diệp Hiên quá thần bí, mặc dù trên người không có bộc phát ra uy năng chí cường, nhưng lại có một loại khí tức hiện ra làm cho người ta run sợ.
Ầm ầm!
âm dương thần phạt sắp tiêu tán lúc đầu lại lần nữa nhào lộn, một lần nữa ngưng tụ ra kim sắc kiếp vân khủng bố.
Răng rắc!
Ngân sắc kiếp phạt ầm vang rơi xuống, chỉ là giờ khắc này Diệp Hiên đang mỉm cười, mặc cho kiếp phạt đánh xuống trên thân, nhưng lại không thể mang cho hắn chút tổn thương nào, ngược lại còn nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể của hắn.
Ầm ầm!
Cử động của Diệp Hiên giống như chọc giận âm dương thần phạt, kim sắc kiếp vân khủng bố lăn lộn, kim sắc kiếp phạt lại lần nữa ấp ủ ra, mang theo uy năng yên diệt vạn vật đánh xuống Diệp Hiên.
Răng rắc!
Diệp Hiên vẫn đang mỉm cười, mặc cho kiếp phạt đánh xuống trên thân, từ đầu đến cuối cũng không có chút biến hóa nào, cả người hắn đều bị kim ngân hai quang mang che đậy, một cỗ xông phá khí tức hỗn độn đáng sợ bộc phát ra.
- Tán đi đi.
Năm ngón tay Diệp Hiên như trời, thời điểm nhẹ vung khẽ tay, âm dương thần kiếp tán loạn mà đi, phương thiên địa này cũng khôi phục lại thanh minh.
- Ngươi là... Ngươi là... ?
Sắc mặt Thời Không Chủ Nhân phức tạp, ngay cả âm thanh đều cực kỳ rung động, hắn chăm chú nhìn lấy Diệp Hiên thời khắc này, giống như muốn xác nhận thân phận của đối phương.
- Thương hải tang điền, vật đổi sao dời, không ngờ ngươi và ta vẫn sẽ gặp thêm lần nữa.
Thờ ơ lạnh nhạt, không nhiễm trần thế, thời khắc này khí tức 'Diệp Hiên' thâm thúy mà thần bí, mặt hắn vẫn thủy chung mang một nụ cười, chỉ là trong nụ cười của hắn trộn lẫn lấy một chút bi thương, đôi mắt cũng hơi phiêu hốt.
- Thật sự là ngươi?
Oanh!
Thời Không Chủ Nhân chỉ cảm thấy trong đầu mình truyền đến một tiếng nổ vang, đôi chân liền lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn về phía 'Diệp Hiên' bày biện ra vẻ cực kỳ khó tin.
- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, ngươi chỉ là tồn tại hư ảo của tương lai, mà tại thời gian lại này đường nét đã thay đổi rất nhiều, người hư ảo làm sao có thể xuất hiện?
Thời Không Chủ Nhân thì thào nói nhỏ, dù hắn là Thời Không Chủ Nhân, đối với thời không áo nghĩa có thể xưng là người đứng đầu Vũ Trụ Hỗn Độn, nhưng hiện tại cũng đã triệt để lộn xộn lên.
Cái gọi là dính đến quá khứ kiếp này tương lai, có thể chỉ có tại thời gian này kiếp này đầu chủ tuyến trên, có thể ảnh hưởng đến quá khứ cùng tương lai.
- Thời gian có rất nhiều miệng phân nhánh, tương lai cũng có khả năng vô hạn, ta tồn tại liền giống với một gốc tam thiên đại thụ sẽ mọc ra rất nhiều chạc cây, đạo lý này là giống nhau. Kỳ thực ta là tương lai, nhưng cũng không phải tương lai, nhưng đây tất cả thật sự rất quan trọng sao, ta chỉ là Diệp Hiên mà thôi.
'Diệp Hiên' nói khẽ.
- Không, ngươi không phải Diệp Hiên, Diệp Hiên sẽ không có loại tu vi này, ta mạnh dạn khẳng định.
Thời Không Chủ Nhân gầm nhẹ bác bỏ, hắn tin tưởng phán đoán của mình.
Bởi vì Diệp Hiên giờ khắc này, dù cho tinh khí thần hay là tu vi, đều cho hắn một loại thần bí khó lường, loại cảm giác này chỉ có tương lai thân năm đó đã từng cho.
- Hóa tương lai, diễn hóa hỗn độn, cái này dính đến hỗn độn thời không áo nghĩa, nếu như ngươi nhận ta là người mà ngươi thấy qua trước kia, ta dĩ nhiên chính là hắn, nếu như ngươi nhận ta là Diệp Hiên, vậy ta chính là Diệp Hiên. Chỉ là thế gian này cho tới bây giờ chỉ có một ta, mặc kệ là quá khứ kiếp này hay là tương lai, ta chỉ là ta mà thôi.
'Diệp Hiên' mỉm cười mở miệng.
- Chỉ có một ngươi?
Thời Không Chủ Nhân ngơ ngác không nói, lông mày của hắn chăm chú nhíu chung một chỗ, giống như đang suy nghĩ hàm ý trong lời nói của 'Diệp Hiên'.