Diệp Hiên chỉ thấy qua tên kia hai lần, lần đầu tiên là lúc hắn đi tới kinh đô, máy bay hắn ngồi gặp phải tập kích khủng bố, hai người từng có một mặt duyên cớ.
Lần thứ hai là bởi vì Nam Cung gia, từng ở gặp qua trong điện thoại.
Tuy đôi mắt và khí chất người này không có một chỗ nào giống với tên mang mặt nạ quỷ kia, nhưng Diệp Hiên thân là tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, đối với khí tức hắn là mẫn cảm nhất, hắn có thể vạn phần khẳng định, cái tên Michelle này chính là người đàn ông mặt nạ quỷ kia.
Diệp Hiên từ trong suy nghĩ tỉnh dậy, hắn rất tin tưởng vào phán đoán của mình, điều này cũng làm cho hắn lại mỉm cười, nói.
- Không thể không nói, anh rất giỏi, nếu như đổi thành người khác có thể thật sẽ tin tưởng anh, nhưng ở trước mặt tôi anh lại có diễn kỹ thế nào cũng là vụng về bất kham?
Nghe thấy Diệp Hiên nói, mặt người này hơi biến sắc, nhưng vẫn bi thiết sợ run nói.
- Diệp... Diệp tiên sinh... Tôi... Thật không biết ngài đang nói cái gì... Còn... Còn xin ngài đừng hại tôi... Nếu như ngài muốn tiền... tập đoàn Moore tôi nhất định sẽ không keo kiệt.
Nhìn người đàn ông tóc vàng này giống như đùa giỡn như thế, Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, giễu cợt nói:
- Không thể không nói, anh đây cũng thật là kiêu hùng, mặc dù đối mặt với tôi cũng cực kỳ trấn định, màn biểu diễn của anh có thể nói là thiên y vô phùng (*), nhưng đáng tiếc anh lại lộ ra kẽ hở cực lớn.
(*) Áo trời không kẽ hở.
- Kẽ... Kẽ hở gì?
Người đàn ông tóc vàng run rẩy nhỏ bé lên tiếng, mà trong nháy mắt lại vội vàng ngậm miệng, nhưng sắc mặt cũng đã dần dần lạnh lại, nào còn có khí chất ôn nhuận nho nhã trước đó kia nữa.
Nhìn thấy hắn thay đổi, Diệp Hiên âm lãnh cười một tiếng, nói:
- Vừa rồi tôi chém ra một kiếm kia, một người bình thường cũng có thể né tránh, thế nhưng anh lại không phản ứng chút nào, mặc cho tôi chém rụng tay của anh, mà đây chính là sơ hở lớn nhất.
Theo những lời của Diệp Hiên rơi xuống, người đàn ông cũng rũ mày, toàn bộ thân hình đều run rẩy động, một tiếng cười âm trầm càng là từ trong miệng hắn truyền ra, khí chất cả người vào thời khắc này càng là đại biến.
- Hắc hắc!
Người đàn ông vàng chậm rãi ngẩng đầu, trên khuôn mặt đều là hung ác nham hiểm, âm thanh rét lạnh nói:
- Không ngờ ta thông minh quá sẽ bị thông minh hại, vẫn bị ngươi nhận ra.
Nói đến đây, hắn thoáng dừng một trận, sau đó lại tiếp tục âm hiểm cười nói:
- Nhưng dù cho ngươi nhận ra ta vậy thì có thể làm gì? Diệp Hiên, không thể không nói, luận thủ đoạn ta không bằng ngươi, luận lòng dạ cũng không bằng ngươi, nhưng ngươi phải biết, thân phận của ta bây giờ là tổng tài phân bộ tập đoàn Moore tại Hạ quốc, càng là khách tôn quý nhất của Võ Thiên Phủ, hôm nay ngươi không giữ được ta.
Nam tử tóc vàng âm hiểm lên tiếng cười, cả người càng là nhanh chóng đứng dậy, chạy thẳng đến chỗ Cổ Đỉnh Thiên, càng là lên tiếng kêu cứu:
- Cổ tiên sinh cứu ta, Diệp Hiên muốn giết ta!
Cổ Đỉnh Thiên đang dẫn người hỗn chiến cùng thành viên Vũ An Ti, khi hắn nghe được tiếng người đàn ông tóc vàng cầu cứu, sắc mặt bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi, càng là lập tức nhìn lại.
Sau khi Cổ Đỉnh Thiên nhìn thấy người kia cả người tắm máu, càng đánh mất một cánh tay, cả người triệt để dại ra, mà sau đó khuôn mặt lại cực kỳ nổi giận.
- Diệp Hiên, cái tên tạp chủng này, lại dám đả thương Michelle tiên sinh?
Khi Cổ Đỉnh Thiên lên tiếng rống giận, hai phe trong nháy mắt cách xa nhau, dưới cơn nổi giận, Cổ Đỉnh Thiên càng nhanh chóng hộ vệ người kia ở trung tâm, đôi mắt đầy sát cơ hung hiểm.
Nếu như Diệp Hiên tổn thương là người khác, Cổ Đỉnh Thiên cũng sẽ không nổi giận như thế này, nhưng Michelle là người nào?
Hắn không chỉ là người đại diện cho tập đoàn Moore, mà West Kiếm Thánh sau lưng càng là bạn thân của Tuyệt Thiên Đao Thần.
Hôm nay Cổ Đỉnh Thiên tổ chức buổi tiệc từ thiện này, mà Michelle lại bị Diệp Hiên chặt đứt một tay, đây hoàn toàn là hắn giữ được lợi ích, cũng để cho Cổ Đỉnh Thiên không thể trốn tránh trách nhiệm.
Nếu như Tuyệt Thiên Đao Thần biết được việc này, nhất định sẽ chỉ trích hắn, chỉ sợ cái vị trí phủ chủ này càng khó mà giữ được.
Nghĩ đến cái kết quả này, Cổ Đỉnh Thiên hận mãi không dứt, đôi mắt nhìn Diệp Hiên càng là toát ra sát cơ cực kỳ đáng sợ.
- Diệp Hiên, ngươi lại dám đả thương khách của Võ Thiên Phủ ta, hôm nay ngươi không chết thì ta phải lìa đời.
Mắt Cổ Đỉnh Thiên cũng muốn nứt ra, hắn lên tiếng rống giận không thôi.
- Ngươi chết ta vong? Chỉ bằng đám kiến hôi hèn mọn các ngươi đây?
Diệp Hiên bước chậm mà đến, huyết quang vờn quanh người, một nụ cười tàn khốc theo khóe miệng hắn câu ra, âm thanh càng là quanh quẩn ở bên tai mọi người.
- Võ Thiên Phủ mưu đồ bí mật tạo phản, dự định phá vỡ Hạ quốc, từ giờ trở đi, phàm là người phản kháng Vũ An Ti, tất cả đều lấy tội phản quốc. Người dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, giết chết ngay tại chỗ.
Sắc bén bá khí, lệ khí trùng tiêu, sau khi Diệp Hiên nói ra nhữn lời này, Huyết Kiếm ba thước cũng tuột tay khỏi ra, thân kiếm đỏ ngầu kinh khủng kia ông hưởng không thôi, toát ra sát ý cực kỳ đáng sợ, mơ hồ bao phủ đám người Cổ Đỉnh Thiên ở trong đó.
- Giết hắn!
Cổ Đỉnh Thiên triệt để điên cuồng, lên tiếng rống giận với rất nhiều võ giả ở sau lưng, tất cả đều cuồng bạo giết tới Diệp Hiên.
Nếu đã tìm được người đàn ông mang mặt nạ quỷ rồi, Diệp Hiên cũng không có hứng thú vướng víu cùng đám kiến hôi ở đây nữa.
- Các ngươi đều có thể đi tìm cái chết!
Ông!
Huyết Kiếm diệu khoảng không, chém tận giết tuyệt.
Từng mảng huyết quang theo thân kiếm màu đỏ băng xạ ra, Diệp Hiên gánh vác một tay, mỗi một kiếm chém ra, đều mang đi mấy chục sinh mệnh.