Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1809 - Chương 1809: Nếu Người Vô Tri, Trời Cũng Khó Cứu (2)

Chương 1809: Nếu người vô tri, trời cũng khó cứu (2) Chương 1809: Nếu người vô tri, trời cũng khó cứu (2)

Mà Diệp Hiên cũng không kịp suy nghĩ, cô gái áo đen này chém một đao về phía hắn, hoàn toàn là muốn mạng hắn, Diệp Hiên nhắm hai mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh tàn khốc.

Keng.

Hai ngón tay trong suốt như ngọc, tựa như song trụ kình thiên, nhẹ nhàng kẹp trường đao ở giữa, càng bộc phát ra một tiếng vang kinh khủng, mặc cho nữ tử áo đen nở rộ tu vi khủng bố như thế nào cũng không cách nào rút ra trường đao từ giữa hai ngón tay Diệp Hiên.

- Tạo Hóa đệ tam cảnh nho nhỏ cũng dám vung đao với ta?

Diệp Hiên lạnh lùng cười, khóe miệng lộ ra một vẻ tàn nhẫn dữ tợn, nữ tử áo đen thấy thế, không khỏi rùng mình.

- Tiền bối là ai, vì sao quản chuyện mầm giống chí cường chúng ta tranh giành, chẳng lẽ không sợ Bất Tử Thiên Điện ta hỏi tội tiền bối?

Hắc y nữ tử nhíu mày chất vấn, cũng không có bởi vì tu vi kinh khủng của Diệp Hiên mà sợ hãi.

Hắc y nữ tử cũng không sợ Diệp Hiên, bởi vì nàng dựa lưng vào chí cường đạo thống, cho dù tu vi Diệp Hiên cường đại cũng phải suy nhắc hậu quả đắc tội Bất Tử Thiên Điện.

- Ngươi đang đe dọa ta?

Diệp Hiên nở nụ cười, hắn cười rất tà ác, càng cười rất tàn khốc, giống như nghe được một trò đùa lớn.

- Chúng ta tranh đoạt danh ngạch hạt giống chí cường, há có thể cho ngươi nhúng tay vào, hiện tại nhanh chóng buông tay ra, nếu không chờ hộ đạo giả điện ta đến, tất lấy mạng ngươi.

Hắc y nữ tử có thể là bị nuông chiều đến hư, căn bản không hiểu cái gì gọi là lòng người hiểm ác, nàng không nói lời này còn tốt, nói xong lời này, nhất định để nàng sống không qua hôm nay.

Răng rắc!

Sau một khắc, trên mặt Diệp Hiên hiện ra vẻ dữ tợn tàn khốc, hai ngón tay như ngọc của hắn ầm ầm phát lực, cắt đoạn trường đao của nữ tử áo đen.

Không đợi hắc y nữ tử phản ứng kịp, Diệp Hiên bước ra một bước đã đến bên cạnh nữ tử, năm ngón tay ầm ầm đặt ở trên đầu nàng, thanh âm lãnh khốc vô tình vang lên.

- Nếu người vô tri, trời cũng khó cứu.

Phốc phốc!

Khi Diệp Hiên vừa dứt lời, năm ngón tay hắn ấn trên nữ đầu ầm ầm phát lực, bẻ gãy đầu nàng, không có chút ý thương hương tiếc ngọc.

Ngao!

Diệp Hiên phát động Kiếp tiên thuật, cho dù hắn chướng mắt tu vi của nữ tử này, nhưng muỗi nhỏ cũng là thịt, Diệp Hiên rất ghét hành vi lãng phí.

Tư tư tư.

Huyết nhục hắc y nữ tử đang tiêu tan, dưới Kiếp tiên thuật khủng bố thôn phệ, cả người nàng đều hóa thành một cỗ xương khô, theo một trận gió lớn thổi tới từ tinh không, bộ xương khô hóa thành tro bụi tiêu tán không thấy.

Hô!

Diệp Hiên phun ra một ngụm trọc khí, ánh mắt hiện ra vẻ bình thản, giống như chỉ làm một chuyện rất tùy ý.

Khi Diệp Hiên quay đầu lại tìm kiếm Cơ Bích Dao, phát hiện đối phương đã sớm chạy trốn không thấy bóng dáng, Diệp Hiên khẽ nhíu mày, bước ra một bước tiếng vào Trung Ương đại vực.

Nói trắng ra, Diệp Hiên cũng không muốn quản những chí cường đạo thống tranh đấu, cho dù bọn họ đánh nhau một ngươi chết ta sống, Diệp Hiên cũng chỉ coi như xem chuyện cười.

Chẳng qua Cơ Bích Dao là người của Cực Tình Thiên Điện, không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt phật, dù sao Cực Tình chi chủ và tương lai của hắn có một đoạn quá khứ, Diệp Hiên cũng không thể nhìn Cơ Bích Dao chết ở trước mặt, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại quản chuyện này.

Trung Ương đại vực, một dãy núi vô danh.

Oa!

Trong miệng Cơ Bích Dao phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cực kỳ trắng bệch, lảo đảo bước đi ẩn nấp hành tung trong rừng núi, trên mặt thỉnh thoảng xẹt qua ý sợ hãi.

- Cũng may người vừa rồi giúp ta ngăn cản ma nữ kia, nếu không ta tất nhiên sẽ chết trong tay ả.

Cơ Bích Dao lòng còn sợ hãi thì thầm.

Nàng vừa rồi chỉ lo chạy trốn, lại không có thấy rõ dung mạo của Diệp Hiên, chỉ cảm giác khí tức đối phương cực kỳ cường đại, chắc là vị cao nhân Âm Dương nhị cảnh nào đó.

Giờ phút này nàng thoát khỏi hắc y nữ tử đuổi giết, để cho nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là đang bị thương nặng trong người, còn cần nhanh chóng trở lại Cực Tình thiên điện chữa trị thương thế.

- Ta đã cứu mạng ngươi, ngươi không nói một lời cảm ơn sao?

Đang lúc Cơ Bích Dao ẩn nấp hành tung xuyên qua núi rừng, một đạo thân ảnh u ám lặng lẽ chặn đường đi của nàng, để Cơ Bích Dao hoảng sợ dừng chân.

- Ngươi... Ngươi là vị tiền bối vừa rồi... ?

Kinh hãi qua đi, Cơ Bích Dao rất nhanh tỉnh táo lại, nàng biết mình gặp được cao nhân, nàng cũng không ngờ vị cao nhân này lại nhanh như vậy đã đánh lui hắc y nữ tử, hơn nữa còn có thể tìm được nàng.

- Bích Dao đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, Cực Tình thiên điện ta ngày sau tất sẽ báo ân tình viện trợ hôm nay.

Cơ Bích Dao nhìn như đang cảm tạ Diệp Hiên, nhưng thật ra cũng đang lộ ra thân phận, lấy danh tiếng Cực Tình thiên điện để Diệp Hiên có điều kiêng kỵ.

- Ta cũng không phải tiền bối gì.

Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, hào quang trên người dần dần biến mất, hiện ra bộ dạng vốn có của hắn, khi Cơ Bích Dao nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Hiên, nhất thời đều giật mình tại chỗ.

- Diệp Hiên, là ngươi?

Sau một khắc, Cơ Bích Dao kinh hô ra tiếng, đáy mắt hiện ra vẻ hưng phấn thật lớn.

- Ừm?

Nhìn Cơ Bích Dao nhìn thấy mình lại cao hứng, trong lòng Diệp Hiên lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ một tiếng không tốt.

- Đi, nhanh theo ta trở về Cực Tình thiên điện.

Cơ Bích Dao rất nhanh đi tới trước mặt Diệp Hiên, không chút kiêng dè kéo tay Diệp Hiên, trên mặt tràn đầy vẻ cao hứng phấn chấn, giống như tìm được bảo tàng tuyệt thế.

- Buông tay đi.

Sắc mặt Diệp Hiên lạnh lùng, đôi mắt trong nháy mắt âm u, một cỗ khí kình khủng bố phát ra, trực tiếp đẩy Cơ Bích Dao ra xa mấy bước, cũng làm cho Cơ Bích Dao tỉnh lại từ trong hưng phấn, biết mình có chút kích động quá mức.

Bình Luận (0)
Comment