Xoạt!
Sau một khắc, hắc kỳ thần bí trong tay Liễu Bạch Y hóa thành tro bụi. Vật cấm kỵ này có lịch sử lâu đời, liên quan đến một vũ trụ hỗn độn trước đó, dù cho vật này có mạnh hơn nữa, nhưng Vạn Cổ chí cường cũng không phải ăn chay, huống chi lại thừa nhận một kích của hai đại chí cường?
Kết quả, tuy hắc kỳ thần bí có thể ngăn cản một kích của hai chí cường, nhưng cũng hóa thành tro bụi tiêu tán không thấy, mặc dù hắc kỳ ẩn chứa tử khí giống như vạn cổ âm ảnh, nhưng khí vật dù sao cũng chỉ là khí vật, căn bản không thể so sánh với Vạn Cổ âm ảnh, có thể ngăn cản một kích này cũng đã là cực hạn.
- Các ngươi đều đi chết đi!
Chợt, thân thể Cực Tình chi chủ khuấy động, cực tình lực thăng hoa không thôi, khí tức đồng táng thiên địa bộc phát, hiển nhiên đã đạt tới điểm tới giới hạn tự bạo.
- Đừng chết!.
Tuy Liễu Bạch Y bị thương nặng trong người, nhưng còn chưa ngất, vẻ mặt đầy lo lắng rống to với Cực Tình Chi Chủ.
- Cực tình, không cần.
Đây là lời của Thời Không Chi Chủ.
- Ngươi… đồ điên này.
Bất Tử Thiên Chủ tức giận mắng ra tiếng.
- Sinh không thể ở cùng một chỗ với tiên sinh, vậy sau khi ta chết liền để cho các ngươi xuống dưới bồi ta.
Giờ khắc này Diệp Khinh Mi cực kỳ điên cuồng, hoàn toàn không có ý muốn sống. Tất cả suy nghĩ của nàng chỉ có một, chính là mang theo những vạn cổ chí cường này cùng chôn cất ở đây, cũng là chuyện cuối cùng mà nàng có thể làm cho Diệp Hiên.
Ầm ầm!
Cực tình lực che trời che đất, hỗn độn pháp tắc đều đang sụp đổ, chỉ cần một hơi thở ngắn ngủi nữa thôi, Cực Tình Chi Chủ sẽ tự bạo, lôi kéo tất cả mọi người chôn cùng.
Nhưng cũng vào giờ khắc này, một âm thanh tang thương lặng lẽ truyền đến.
- Cực tình, ta tới rồi.
Đông —— đông —— đông!
Di dạo trên hư không, thiên địa không tiếng động, một bóng dáng thon dài đang đi ra từ trong Cực Tình Thiên Cung, theo mỗi một bước hắn bước ra, phương thiên địa này đều truyền đến tiếng chấn động.
Một bộ trường sam màu đen, ba ngàn sợi tóc buông xuống sau đầu, bị cực tình lực tác động, sợi tóc Diệp Hiên hơi bay lên, đang đi từng bước từng bước đến chỗ của Cực Tình chi chủ.
Cũng bởi vì Diệp Hiên xuất hiện, Cực Tình chi chủ sắp tự bạo cuối cùng bị định tại chỗ, đôi mắt vốn khô héo vô thần dần dần khôi phục thần thái, nàng si ngốc nhìn Diệp Hiên, giống như thời không đều dừng lại.
Một năm kia, hắn mang theo nàng hát vang trong bầu trời bao la, một năm kia, hắn mang theo nàng gầm thét trong biển khơi.
Một năm kia, hắn mang theo nàng bước qua tinh không vũ trụ, càng đi khắp chân trời góc biển, dù cho Nhật Nguyệt Thần Tinh ở trên, hắn cũng có thể vì nàng trích tinh cầm đấu, chỉ vì để nàng cười một tiếng.
Độc say không biết, trời như nước! Đầy thuyền thanh mộng, trấn áp Tinh Hà.
Giấc mơ cuối cùng cũng phải tỉnh lại, nhưng giấc mơ này vẫn còn tồn tại trong ký ức của nàng, cho đến khi nàng đau khổ chờ đợi ba nguyên hội, cuối cùng gặp lại hắn trong ngày hôm nay.
- Tiên sinh, ta đã chờ chàng rất lâu.
Trong nháy mắt vĩnh hằng, mộng ảo không hoa, giờ khắc này, khí tức điên cuồng liều mạnh trên người Diệp Khinh Mi đã từ từ tiêu tán, thân thể vốn đang phình to cũng dần dần bình phục.
- Xin lỗi!
Diệp Hiên cuối cùng cũng đi tới trước người Diệp Khinh Mi, hắn tang thương thì thầm, hắn không biết vì sao mình muốn tới, càng không biết vì sao phải xin lỗi Diệp Khinh Mi.
Có lẽ là không đành lòng, cũng có lẽ là chấp niệm của Diệp Khinh Mi, càng có lẽ Diệp Hiên không muốn Diệp Khinh Mi vì hắn làm nhiều như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết quả phi hôi yên diệt.
Vốn dĩ, dựa theo tính tình của Diệp Hiên, cái chết của Diệp Khinh Mi đối với hắn mà nói là chuyện tốt, không chỉ có thể giải quyết được nữ nhân si tình phiền toái này, còn có thể làm cho những vạn cổ chí cường này bị thương nặng, điều này đối với Diệp Hiên mà nói, có trăm lợi mà không có một hại.
Thế nhưng, Diệp Hiên cuối cùng vẫn tới, bởi vì hắn không thể có lỗi với trái tim mình, cũng không thể có lỗi với nữ nhân cực tình vì hắn.
Hô!
Diệp Hiên xuất hiện khiến các chí cường còn lại thở phào nhẹ nhõm, bọn họ chưa từng phát hiện Diệp Hiên đáng yêu như bây giờ, vừa rồi Cực Tình Chi Chủ thật sự thiếu chút nữa đã tự bạo thành công.
Nếu thật sự để Cực Tình Chi Chủ tự bạo, vậy bọn họ sẽ không có kết thúc tốt, ngẫm lại nguy cơ ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, cho dù thân là Vạn Cổ chí cường bọn họ cũng âm thầm hít một hơi.
- Tiên sinh, chàng sẽ cưới ta?
Diệp Khinh Mi kinh ngạc hỏi.
Yên lặng như tờ, thiên địa không tiếng động, Diệp Khinh Mi si ngốc nhìn Diệp Hiên nói ra những lời này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Diệp Hiên, cho dù ánh mắt vạn cổ chí cường nhìn về phía Diệp Hiên cũng cổ quái không thôi, hiển nhiên là đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
- Nguyện ý.
Diệp Hiên không phải là một người thiếu quyết đoán, hắn càng không phải một người dây dưa dài dòng, nếu hắn đã tới, đã đưa ra lựa chọn, sẽ nói rõ hết thảy.
- Thiên phu, mời ngài thay quần áo.
Không biết từ khi nào, một lão ẩu khoác áo bào màu vàng xuất hiện trước người Diệp Hiên, tay nàng cầm hồng bào cung kính dâng lên, hiển nhiên, bộ hồng bào này là chuẩn bị cho Diệp Hiên hồi
- Chậm đã.
Bỗng nhiên, Diệp Khinh Mi vẫy tay để lão ẩu lu rai, trên mặt xẹt qua một nụ cười thê lương, có chút cảm thương lắc đầu nói:
- Tiên sinh cũng không muốn cưới ta, chỉ không đành lòng để cho ta thân bại danh liệt, đúng không?
Giờ phút này, Diệp Hiên sững sờ không nói gì, lông mày hắn hơi nhíu lại, hắn không muốn làm tổn thương Diệp Khinh Mi, nhưng cũng không muốn dối lòng.