Cạch!
Khuôn mặt Diệp Hiên hung ác dữ tợn, dưới chân bộc phát như lực lượng lớn to như trời, bàn chân hung hăng nghiền nát trên mặt Cực Ma chi chủ, càng làm cho xương mặt Cực Ma chi chủ không ngừng phát ra tiếng động lạ.
- Diệp Hiên, ta muốn làm thịt ngươi...
Cực Ma chi chủ không sợ chết, nhưng hắn không tiếp nhận được loại nhục nhã này, giờ phút này hắn bị Diệp Hiên hung hăng giẫm lên dưới chân nghiền nát, điều này quả thực làm cho hắn sống không bằng chết.
- Ta rất ngưỡng mộ những người không sợ chết, ta cũng biết ngươi không sợ chết, nhưng cái chết mặc dù đáng sợ, nhưng một thứ đáng sợ hơn gọi là sỉ nhục, ngươi cũng sẽ trở thành trò đùa lớn nhất trong số các chí cường ở đây, và đây là cái giá của ngươi khi đối đầu với ta.
Diệp Hiên thản nhiên lên tiếng, chỉ là những câu nói của hắn đầy tru tâm, làm cho Cực Ma chi chủ điên cuồng rống giận liên tục.
- Nhìn xem ngươi hèn mọn cỡ nào, hèn mọn giống như một con chó, thật ra ngươi không cần sủa như chó, có lẽ theo, mình đi đến vạn cổ chí cường chính là một chuyện cực kỳ kiêu ngạo, nhưng đối với trong toàn bộ vũ trụ Hỗn Độn mà nói, ngươi thật sự chỉ là một con chó mà thôi.
Diệp Hiên thì thầm.
Lời nói của hắn nhìn như đang nhục nhã trào phúng Cực Ma chi chủ, nhưng thật ra cũng là ý nghĩ chân thật trong nội tâm hắn.
Hỗn Độn vũ trụ, thần bí vô tận, Vạn Cổ chí cường được Vạn Linh tôn sùng, nhưng thật ra ở cả Hỗn Độn Vũ Trụ mà nói, chí cường cũng chỉ là một con kiến mạnh hơn một chút mà thôi, thật sự ngay cả một con chó cũng không bằng.
- Diệp Hiên, ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi.
Cực Ma chi chủ liên tục gào thét. Lúc này Diệp Hiên tra tấn và nhục nhã làm hắn xấu hổ muốn chết. Mặc kệ hôm nay hắn có thể sống sót hay không, hắn đều sẽ trở thành trò cười lớn nhất của Hỗn Độn vũ trụ.
Đường đường là vạn cổ chí cường, lại bị một người không có thành đạo giẫm ở dưới chân, đây quả thực là chuyện không thể xảy ra, càng là chuyện có một không hai từ khi Hỗn Độn vũ trụ mở ra tới nay.
- Được rồi, ta chơi đủ với ngươi rồi, ngươi bây giờ có thể chết.
Diệp Hiên nói, bởi vì hắn đã cảm giác được thân tương lai của hắn bắt đầu tản đi, hắn cũng nên đưa Cực Ma chi chủ lên đường.
Ầm ầm!
Diệp Hiên nâng Tru Thiên Kích lên, thân kích tản ra khí tức sát phạt vạn cổ đang tỏa hào quang, nhắm ngay mi tâm Cực Ma chi chủ, muốn cho hắn một kích trí mạng.
Vạn Cổ chí cường dung hợp thiên tâm, chính là tồn tại được xưng bất tử, nhưng thế gian không có chuyện tuyệt đối, giờ phút này tu vi Cực Ma Chi Chủ đã mất đi, chỉ cần một kích của Diệp Hiên đánh xuyên qua mi tâm của hắn, xoắn nát linh hồn là sẽ rồi lấy được mạng hắn.
- Tô Bắc Ninh, một đường đi tốt, nếu ngươi còn có kiếp sau, chớ đối địch với ta.
Xoẹt!
Diệp Hiên đâm xuống một kích, nếu một kích này đâm thủng mi tâm Tô Bắc Ninh xoắn nát linh hồn hắn, Cực Ma chi chủ Tô Bắc Ninh từ nay về sau sẽ không tồn tại trong hỗn độn.
- Tiên sinh, chậm đã.
Chợt, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Khinh Mi trong nháy mắt xuất hiện bên cạnh Diệp Hiên, dung nhan điên đảo chúng sinh có chút tái nhợt, trong mắt càng mang theo vẻ năn nỉ nhìn về phía Diệp Hiên.
- Nàng muốn cứu hắn?
Diệp Hiên là người nào, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra ý nghĩ của Diệp Khinh Mi, hắn hơi nhíu mày.
- Tiên sinh, năm đó hắn vì ta một đường hộ đạo, càng là bởi vì ta nhập ma, thỉnh ngài thả hắn một con đường sống.
Diệp Khinh Mi khẽ cắn môi nói.
- Khinh Mi?
Đôi mắt Cực Ma chi chủ chảy ra huyết lệ, hắn kinh ngạc nhìn bóng lưng Diệp Khinh Mi, ánh mắt cực ma vốn điên cuồng đều dần dần tản đi.
- Tiên sinh, cầu xin ngài.
Giờ khắc này, Diệp Khinh Mi không có uy thế vạn cổ chí cường, nàng tựa như hóa thành thiếu nữ năm đó, đang cầu xin người nàng ngưỡng mộ.
- Hỗn độn vu trụ, huyết hải thi sơn, ta có thể một đường đi tới hôm nay, đều bởi vì xuống tay không lưu tình, phàm là địch nhân của ta nhất định phải chết. Nếu ta có nửa điểm thương hại, sớm đã hóa thành một cỗ xương khô, làm sao có thể sống đến hôm nay?
Diệp Hiên lạnh nhạt lên tiếng, hắn muốn đồng ý Diệp Khinh Mi, nhưng Diệp Hiên vô cùng bình tĩnh, nếu hôm nay hắn thả Cực Ma chi chủ một con đường sống, vậy không bao lâu nữa đối phương sẽ tìm tới cửa, khi đó chính là lúc hắn chết thảm trong tay đối phương.
Giờ phút này Hỗn Độn Thiên Tâm hàng lâm, có thể che đậy thiên cơ để cho hắn thi triển Hóa Tương Lai, cho nên hắn mới có thể có cơ hội giết Cực Ma chi chủ, bỏ qua cơ hội này, người chết sau này nhất định là hắn.
Đối xử tốt với kẻ thù là tàn nhẫn đối với chính mình.
Diệp Hiên tuyệt đối sẽ không vì tư tình nữ nhi mà buông tha cho địch nhân.
Quảng Hàn tiên tử năm đó như thế, Cửu Thiên Huyền Nữ cũng vậy, thậm chí Diệp Khinh Mi bây giờ cũng không có ngoại lệ.
Diệp Hiên tự nhận là không nợ Diệp Khinh Mi, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không vì Diệp Khinh Mi khẩn cầu mà buông tha cho Cực Ma chi chủ, chỉ cần làm địch nhân của hắn, vậy chỉ có một con đường chết, đây cũng là điều mà Diệp Hiên tin tưởng trong suốt đoạn đường đi tới đây.
Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Diệp Hiên, hai mắt Diệp Khinh hoảng hốt, bởi vì nàng quá quen thuộc với hơi thở của Diệp Hiên trước mắt, năm đó hắn cũng vô tình lạnh nhạt như vậy.
Nàng mơ hồ nhớ rõ, Diệp Hiên đã từng dạy nàng, nếu muốn đứng trên đỉnh Hỗn Độn, vậy thì vứt bỏ lòng thương hại vô vị kia.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, huyết hải trải đường, thi cốt thành núi, một người thành công, phía sau đều chất đống thi cốt của vô số người, nếu không thể vứt bỏ lòng thương hại đáng thương kia, chính mình chung quy cũng sẽ biến thành hài cốt dưới chân người khác.