- Người rủa ta chết không yên lành rất nhiều, ngươi không phải kẻ đầu tiên cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng, kỳ thực ngươi nên cảm tạ ta, nếu như không có ta hôm nay không chỉ là ngươi chết, nhi tử ngươi cũng sẽ chết, tối thiểu nhất hắn có thể còn sống sót, chẳng lẽ ngươi không nên cảm tạ ta sao?
Diệp Hiên thản nhiên nói nhỏ, hắn đang kể ra đạo lý của mình, mặc dù đạo lý của hắn cực kỳ tà ý, nhưng nếu như dưới tế phẩm sẽ phát hiện đúng như là hắn nói tới.
Không có Diệp Hiên xuất hiện, mẫu tử hai người chú định hẳn phải chết không nghi ngờ, chỉ là Diệp Hiên làm những điều này nhìn như tàn khốc, nhưng hoàn toàn chính xác cũng coi là để thiếu niên sống tiếp được.
- Giết!
Như tiếng hung thú gầm gừ khủng bố truyền đến, thiếu niên đã giết tới tình trạng điên dại, khí tức cả người cũng bắt đầu trở nên lãnh khốc vô tình, cho đến khi hắn đem cả tòa Tiêu phủ tàn sát không còn ai, ánh sáng cực ma đã che kín hắn.
- Nương... Nương...!
Như âm thanh dã thú gầm nhẹ truyền ra từ trong miệng thiếu niên, hắn nâng đôi tay mang đầy máu cầm theo trường đao đi tới chỗ Ứng Linh Tuyết, dù là hắn đã bị lực lượng cực ma che đậy, nhưng trong đôi mắt màu đỏ kia ngòm thủy chung đều ẩn chứa một vệt linh quang.
- Ừm?
Một màn như thế, để Diệp Hiên chau mày, hắn không ngờ thiếu niên lại vẫn có thể bảo trì một tia lý trí, hoàn toàn không có bị ma hóa, mặc dù ma tâm trong cơ thể đã bắt đầu xuất hiện, nhưng vẫn bị lý trí trong hắn đè xuống.
- Tâm có nhớ nhung, khó mà nhập ma.
Diệp Hiên thì thầm nói nhỏ, đã nhìn ra trạng thái thiếu niên thời khắc này, hiển nhiên Ứng Linh Tuyết chính là ký thác của thiếu niên, lúc này mới khiến thiếu niên còn duy trì lý trí.
- Tiên... Tiên sinh... Bọn họ đều đã chết rồi... Cứu nương ta!
Thiếu niên bước chân tập tễnh đi đến, huyết hồn tinh khí cướp đoạt trong tay cực kỳ nồng đậm, hiển nhiên hi vọng Diệp Hiên có thể thi triển Hoán Huyết Đại Pháp cứu Ứng Linh Tuyết một mạng.
- Muộn, độc đã vào lục phủ ngũ tạng, thậm chí linh hồn cũng bắt đầu ảm đạm, lúc này ta cũng không cứu được nàng.
Diệp Hiên ra vẻ thở dài.
- Không có khả năng!
Được đến tin dữ như thế, thiếu niên tăng vọt ma quang, một chút linh trí còn sót lại cũng bắt đầu tán loạn, hiển nhiên hoàn toàn bị tin dữ này kích thích đến.
Vì tiến thêm một bước kích thích đến thiếu niên, đáy mắt Diệp Hiên xẹt qua một vệt tàn khốc, nhìn đến cũng chỉ có thể để Ứng Linh Tuyết chết thảm tại trước mặt thiếu niên, nếu không chiếu theo xu thế này xuống dưới, không chờ thiếu niên chân chính nhập ma, chỉ sợ tự mình đều muốn tẩu hỏa nhập ma mà chết.
- A!
Sau một khắc, Ứng Linh Tuyết suy yếu kêu đau, chỉ thấy thân thể nàng vậy mà lại bắt đầu tan rã, huyết nhục cũng bắt đầu hòa tan, hiển nhiên đã sắp không được.
- A!
Một màn như thế, triệt để để mắt thiếu niên đỏ đến muốn nứt ra, tâm thần đụng phải kích thích không thể tưởng tượng, nhưng hắn căn bản không có cách nào cứu được Ứng Linh Tuyết, cái này cũng triệt để để hắn điên cuồng thống khổ lên.
- Vân nhi!
Tại thời khắc cuối cùng, Ứng Linh Tuyết đã đau đớn đến nói không ra lời, nàng chỉ có thể mang theo oán độc nguyền rủa đối với Diệp Hiên ôm hận mà kết thúc.
- Mẫu thân!
Ngao!
Thông thiên động địa, ma quang ngút trời, lồng ngực thiếu niên đang nhảy lên kịch liệt, ma tâm tiềm ẩn ở trong cơ thể hắn thật lâu kia cuối cùng tại thời khắc này cũng đã được giải phong, ma khí cực kỳ khủng bố bị phóng thích ra, bầu trời cả tòa Băng Hà thành đều biến thành một màu đen như mực.
- Đồ thành diệt hộ, chém tận giết tuyệt, từ nay giữa thiên địa ngươi lại không còn thân bằng cố hữu, vạn vật trong mắt ngươi chỉ như heo chó, đi giết ra một con đường thông thiên cho ngươi, chân chính hóa thành ác ma vô tình, đi tranh đoạt vị trí cực ma chí cường kia.
Diệp Hiên mặt lộ vẻ mỉm cười, âm thanh của hắn như là lời nguyền vang lên bên tai thiếu niên, điều này cũng làm cho thiếu niên hét hận với trời, cả người hóa thành một đạo hắc mang phóng lên tận trời.
- Giết giết giết!
Cực ma thiên địa, sát sinh vạn vật, giờ khắc này thiếu niên đã triệt để ma hóa, một khỏa ma tâm chiếu rọi cổ kim, trường đao trong tay của hắn nhấc lên thiên địa thất luyện, cả người như vạn cổ hung thú giết sạch Băng Hà thành, phàm là sinh linh còn sống tất cả đều đều sẽ trở thành khô cốt dưới chân hắn.
- A!
- Đừng có giết ta.
- Đây là thứ gì?
Sau một khắc, cả tòa Băng Hà thành vang lên âm thanh kêu khóc, các loại kêu khóc cầu xin tha thứ liên tục vang lên, nhưng sát lục vẫn đang tiếp tục, những âm thanh này càng ngày càng nhỏ, một mùi máu tanh nồng đậm phóng lên tận trời.
Cực ma nhập đạo, vô tình thiên địa, chỉ có sát lục ma tính mới là vĩnh hằng, giờ khắc này thiếu niên đang đồ thành diệt hộ, cũng đang phát tiết khí tức hậm hực trong cơ thể hắn.
Liền như Diệp Hiên nói, từ nay hắn đã không còn thân bằng cố hữu, từ nay hắn chỉ có lẻ loi một mình, thiên địa dù lớn, không người làm bạn, khi loại vạn cổ độc cô này cuốn tới, một khắc này hắn đã không phải là thiếu niên Tiêu Vân nữa, mà là chân chính biến thành một người khác.
Mà tên của người này gọi là —— Diệp Huyền Ma!
Phủ trạch Tiêu gia.
Diệp Hiên đứng chắp hai tay sau lưng, dưới chân của hắn là xác của Ứng Linh Tuyết, thiên địa cuồng phong thổi tới, để mái tóc Diệp Hiên múa may theo gió, y phục trên người kêu phần phật, mùi máu tanh tràn ngập trong hư không, nhưng lại làm cho sắc mặt Diệp Hiên không có một gợn sóng, cả người đều vô cùng bình tĩnh.