Diệp Hiên nâng năm ngón tay lên, giống như nâng lên vạn cổ thanh thiên, ba động khủng bố càn quét tám phương thiên địa, giống như một đòn này đánh xuống là đã có thể phá diệt thiên địa.
- Ừm?
Tuy nhiên, thời điểm Diệp Hiên muốn một kích giết chết nữ tử này, khuôn mặt hắn lập tức khẽ giật mình, đại thuật vốn đã ngưng tụ trong giây lát chợt tiêu tán hết, nhìn lại cái người có thân hình gầy gò kia.
Chỉ thấy người này cũng mặc một thân y phục màu đen, màu da của hắn thì trông khô vàng, con mắt hơi nhỏ, cho người một loại cảm giác hèn mọn, để người ta liếc mắt nhìn lại liền không muốn chào đón.
- Trưởng lão đi nhanh, ta đến ngăn lại người này.
Người này nghĩa chính ngôn từ lên tiếng hét lớn, càng là lên tiếng thúc giục Lâm Thanh Nhi trốn khỏi nơi đây.
- Hoàng chấp sự, xin lỗi.
Lâm Thanh Nhi trong giây lát hóa thành một đạo quang mang độn đi, mặc dù nàng không biết vì sao cái tên Hoàng chấp sự này luôn luôn nhát gan, hết lần này tới lần khác thời điểm sống chết trước mắt lại muốn ngăn trước người nàng.
Nhưng nàng cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao đối mặt mới một tu sĩ cảnh giới Vấn Đạo căn bản là một con đường chết, chỉ có đào mệnh mới là lựa chọn chính xác nhất, mà Hoàng chấp sự bất quá chỉ vừa mới đi vào Đại Thánh, có thể dùng tính mệnh của hắn đổi lấy một mạng cho mình, cái này dưới góc nhìn của nàng cũng không có gì đáng trách.
Xoẹt!
Lâm Thanh Nhi trong giây lát đã biến mất không thấy gì nữa, phương thiên địa này cũng chỉ còn lại Diệp Hiên cùng vị Hoàng chấp sự này, còn có một Diệp Huyền Ma đang trong hôn mê.
Theo lý mà nói, nếu Diệp Hiên muốn giết người, vậy người này hẳn phải chết không nghi ngờ, tuyệt đối không có khả năng đào thoát khỏi hắn.
Chỉ là lúc mà Diệp Hiên nhìn thấy vị Hoàng chấp sự này, khóe miệng của hắn lại phác hoạ ra một nụ cười, mặt không ngờ lại bày biện ra một vệt vui sướng.
Cho nên Diệp Hiên cũng không có ngăn cản Lâm Thanh Nhi trốn khỏi nơi đây, ngược lại còn hào phóng thả đối phương một mạng.
- Tiên sinh!
Loáng thoáng cố nhân đến, gặp lại như hôm qua, một tiếng tiên sinh này truyền đến từ trong miệng Hoàng chấp sự, gương mặt bình tĩnh lúc cũng bắt đầu trở nên kích động, vốn là bộ dáng hèn mọn lúc này đều để nội tâm Diệp Hiên ấm áp.
Hoàng chấp sự dĩ nhiên chính là Hoàng bàn tử, cũng là tâm phúc trung thành nhất của Diệp Hiên, không ngờ ngàn vạn năm qua đi hai người vậy mà lại trùng phùng tại Bắc Thần tinh vực.
- Đã nhiều năm như vậy, ta suýt chút nữa đã cho là tiểu tử ngươi chết rồi.
Diệp Hiên cười mắng, Hoàng bàn tử chân đạp hư không chạy chậm đến hướng Diệp Hiên, hung hăng cho Diệp Hiên một cái ôm, trên mặt phơi bày ra cảm giác hưng phấn cực kỳ kích động.
- Ha ha ha, Hoàng bàn tử nào dám đi chết, nếu như ta chết chẳng phải là không gặp được tiên sinh.
Mặc dù ngàn vạn năm trôi qua, nhưng tính cách Hoàng bàn tử vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn còn khôi hài như lúc trước, hai con mắt híp kia mặc dù hèn mọn, nhưng ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại vô cùng trung thành.
- Ta đã biết tiểu tử ngươi trời sinh hèn hạ vô sỉ, càng là ý nghĩ xấu đầy mình, khẳng định còn sống trên đời rất tốt.
Diệp Hiên mở miệng cười mắng.
- Tiên sinh, trước kia thất lạc cùng ngài, đã nhiều năm như vậy nói một câu khó có thể nói hết.
Hoàng bàn tử liên tục cười khổ, ngàn vạn năm này hắn cũng tính là chịu đủ ma luyện, cuối cùng cũng đạp vào Đại Thánh cảnh, tại Thái Âm thiên tông này làm một chấp sự nho nhỏ.
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi.
Diệp Hiên lay chuyển ống tay áo, trực tiếp mang Diệp Huyền Ma đang hôn mê cùng Hoàng bàn tử đi, ba người trong giây lát đã biến mất khỏi Băng Hà thành.
...
Núi lạnh tuyết bay, tuyết lớn bàng bạc.
Tại đỉnh ngọn núi này, tại cái ngày tuyết lớn này, một tòa lương đình sừng sững phía trên, hai bóng dáng ngồi đối lập nhau, trên mặt bàn bạch ngọc là một bình rượu ngon, một mùi rượu thơm nồng đang không ngừng phiêu tán ra.
- Tiên sinh, ta kính ngài một ly.
Hoàng bàn tử rót đầy rượu cho Diệp Hiên, sau đó lại hai người cạn chén rượu uống sạch một hơi, sau đó lại đều cười to.
- Đã nhiều năm như vậy, tiểu tử ngươi vừa mới đạp vào Đại Thánh cảnh, lúc này tiến cảnh có hơi quá chậm một chút.
Diệp Hiên trêu chọc nói.
- Tiên sinh, ta nơi nào có phần tư chất như ngài, ta có thể bước vào Đại Thánh cảnh đã vừa lòng thỏa ý, tự nhiên cùng so không được với ngài.
Hoàng bàn tử cười hắc hắc nói.
- Ta biết ngươi trời sinh không yêu tu luyện, chỉ là Hỗn Độn ngũ vực nguy cơ tứ phía, không thể so với hồng hoang thiên địa trước đây, cũng thời khắc lo lắng cho an nguy của ngươi cùng Bắc Thần, bây giờ gặp được ngươi ta cũng đã yên tâm.
Diệp Hiên vui mừng nói.
- Hắc hắc, tiên sinh ngài quá coi thường ta, mặc dù ta tu vi không cao, nhưng là đường sinh tồn có thể rõ như lòng bàn tay, ngàn vạn năm này đi qua cũng tính là một lòng tu luyện, nếu không ta còn thực sự sợ gặp không được ngài.
Hoàng bàn tử hưng phấn nói.
- Bắc Thần hắn có đi cùng với ngươi?
Hai người tùy tiện tán gẫu vài câu, Diệp Hiên cuối cùng thì hỏi về Cố Bắc Thần.
- Tiên sinh yên tâm, tên tiểu tử Bắc Thần này có thể nói so với ta hắn tốt hơn rất nhiều, đã là đệ nhất linh tử Thái Dương thiên tông, tại cả Bắc Thần tinh vực đều xem như danh tiếng lừng lẫy.
Hoàng bàn tử nói chuyện, bắt đầu kể về những gì bọn họ trải qua ở Bắc Thần tinh vực trước kia, cũng làm cho Diệp Hiên nghiêng tai lắng nghe.
Thì ra trước kia đám người Diệp Hiên gặp phải Trùng Tộc Tinh Không, Diệp Hiên một thân một mình giết ra một đường máu, để đám người lần lượt trốn khỏi.