Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1930 - Chương 1930: Ta Làm Chó (2)

Chương 1930: Ta làm chó (2) Chương 1930: Ta làm chó (2)

Sau một khắc, toàn bộ đệ tử sáu tông quỳ sát xuống mặt đất, đen nghịt đầu người cực kỳ sinh động, lúc này âm thanh sơn hô hải khiếu đang truyền đến, điều này cũng khiến cho khóe miệng Diệp Hiên phác hoạ một vẻ hài lòng.

- Hừ, sớm biết như thế, sao lúc trước còn như thế, nếu ta là tiên sinh, chắc chắn phải cho bọn hắn một cái giáo huấn thật tốt.

Bộ dáng Hoàng bàn tử như cáo mượn oai hùm chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, lúc này mặt phủ đầy vẻ kiêu ngạo, điều này cũng khiến cho Cố Bắc Thần bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, đây luôn là đức hạnh đến chết của Hoàng bàn tử, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.

- Tốt, nói ít vài ba câu.

Cố Bắc Thần nói nhỏ.

Hoàng bàn tử cười hắc hắc lại không nói nữa, hai người đều nhìn lại Diệp Hiên, hiển nhiên để xem kế tiếp Diệp Hiên sẽ xử lý những người này thế nào, điều này cũng khiến cho hai người cảm thấy rất hứng thú.

Giữa đỉnh núi, cuồng phong loạn vũ.

Diệp Hiên nhàn nhạt nhìn về phía bốn đại tông chủ, giọng hắn lược hiển đạm mạc nói:

- Từ đây về sau bốn người các ngươi liền là chó cho ta, ta muốn các ngươi cắn người nào bọn ngươi liền phải cắn người đó. Đương nhiên, làm chó cho ta ta tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi bọn ngươi, chỉ là bọn ngươi phải vĩnh viễn ghi nhớ, nếu có một ngày bọn ngươi có dũng khí phản bội ta, vậy các ngươi tuyệt đối sẽ không chỉ có kết quả như Cửu Sơn tán nhân, mà ta sẽ khiến cho các ngươi chân chính cảm nhận được cái gì gọi là sống không được mà chết cũng không xong.

Lời nói Diệp Hiên quá mức sỉ nhục bốn đại tông chủ, điều này đã không còn lưu lại chút mặt mũi nào cho bọn hắn, sắc mặt bốn đại tông chủ càng là đỏ bừng đến cực điểm, nhưng cũng không dám phản bác nửa câu.

Đạo lý ngự người của Diệp Hiên rất đơn giản, hắn hoặc là không ra tay, nếu đã ra tay liền tàn nhẫn đến cực điểm, triệt để đem bốn đại tông chủ tin phục, khiến bọn hắn vĩnh viễn không có dũng khí sinh lòng phản bội.

Hai chữ sợ hãi này rất đơn giản, nhưng muốn minh ngộ chân ý bên trong lại càng khó hơn, Diệp Hiên chính là muốn gieo vào nội tâm của bốn đại tông chủ một hạt giống sợ hãi.

Chỉ có như vậy, bốn đại tông chủ mới thật sự giống chó mà bán mạng cho hắn.

Cho nên Diệp Hiên mới vô tình lôi kéo mất tấm màn che sau cùng trên người bọn họ, khiến bọn hắn trần trụi đứng trước mặt mình, từ nay nghe theo hiệu lệnh điều khiển của mình.

- Đã nghe chưa?

Diệp Hiên nhắm mắt lại nói.

- Nghe. . . Nghe… !

Bốn đại tông chủ rung động mở miệng, vội vàng lên tiếng, cho dù là làm một con chó, mà dù sao mạng còn được lưu lại, hơn nữa bọn hắn thực sự là sợ Diệp Hiên, lúc này sớm đã bị sợ hãi vây quanh, nơi nào còn có chút tôn nghiêm nào?

Nhìn qua bộ dáng bốn đại tông chủ thần phục, lúc này Diệp Hiên mới hài lòng cười cười, đây mới là kết quả hắn muốn.

- Thủ đoạn đạo hữu thật là lợi hại, không biết đạo hữu là truyền nhân của đại giáo nào?

Bỗng nhiên, ba đạo lưu quang từ phương xa chân trời kích xạ mà đến, giọng nói thanh lãnh của một đạo lưu quang vang lên giữa thiên địa, vỏn vẹn chỉ trong nháy mắt, ba thân ảnh đã hiển hóa trên đỉnh núi.

Ba người tới chậm này chính là Thương Hoài Diệt cùng người hộ đạo của hắn Xích Viêm đạo nhân, mà cùng đi một bên chính là Lâm Thanh Nhi.

- Trưởng lão?

Khi mà Lâm Thanh Nhi nhìn thấy đen nghịt người trong sáu tông quỳ trên mặt đất, lại nhìn đến bốn đại tông chủ và bốn vị thái thượng trưởng lão trán đang chạm đất, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn là hồng nhuận nhưng trong chốc lát lại trở nên trắng bệch.

- Xảy. . . xảy ra cái gì?

Lâm Thanh Nhi chỉ cảm thấy thế giới quan của bản thân đều đang sụp đổ, trước khi nàng đi hết thảy rõ ràng đều đã làm tốt, thế nào chỉ trong thời gian một tháng, người trong sáu tông vậy mà toàn bộ lại quỳ xuống trước Diệp Hiên?

- Nữ nhân loại sinh vật này thật đúng là phiền phức!

Oanh!

Bỗng nhiên, Diệp Hiên cong ngón tay rồi búng ra, một vầng sáng khủng bố trấn xuống người Lâm Thanh Nhi, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thê lương đến cực điểm truyền đến từ miệng nữ tử này, mà sau đó lại hóa thành một luồng khói xanh tiêu tán không thấy đâu.

Diệp Hiên nói giết người liền giết người, một tư thái hoàn toàn không kiêng kị gì, mà điều này cũng khiến cho Thương Hoài Diệt cùng Xích Viêm đạo nhân nhướng mày, đáy mắt vạch qua một vẻ âm trầm.

Một nữ tử mà thôi, còn không là gì trong mắt của hai người, chỉ là Diệp Hiên làm như vậy căn bản là không có đem hai người bọn hắn để vào mắt, cái này căn bản liền là khiêu khích trắng trợn.

- Ừm?

Bỗng nhiên, sắc mặt Thương Hoài Diệt khẽ giật mình, đôi mắt hung ác nham hiểm đang đánh giá Diệp Hiên, chỉ vì hắn cảm giác được giống như mình đã gặp qua Diệp Hiên ở nơi nào đó, nhưng lại nghĩ không ra là đã gặp ở nơi nào.

Cũng không trách Thương Hoài Diệt cảm thấy Diệp Hiên quen thuộc, ngàn vạn năm trước hai người vội vàng gặp qua một lần, lúc trước là lúc mà Lục Dao Tinh mang Diệp Hiên đi tới Thời Không thần điện, mà nửa đường bị ba nhân vật thiên kiêu Thương Hoài Diệt chặn giết.

Chỉ là lúc trước Diệp Hiên còn

- Tu vi đạo hữu thông thiên, hơn nữa còn có tư chất hạt giống chí cường, giống như là ta đã gặp qua đạo hữu ở nơi nào, không biết đạo hữu cư ngụ ở đâu?

Hai mắt Thương Hoài Diệt híp lại nói.

Lúc này.

Diệp Hiên nhàn nhạt nhìn Thương Hoài Diệt, hắn cũng có chút cảm giác tựa như đã gặp qua người này ở nơi nào, điều này cũng khiến cho Diệp Hiên nhanh chóng nhớ lại.

Bình Luận (0)
Comment