Không thể không nói, Minh thánh cô cực kỳ bình tĩnh, không có chút khác thường nào khi thấy Thanh Quỷ đạo nhân xuất hiện, ngược lại nhẹ giọng nói:
- Thanh quỷ sư huynh, năm đó chỉ là một hiểu lầm, tiểu muội cũng rất hối hận hành vi năm đó, càng muốn bồi thường cho sư huynh.
- Hiểu lầm?
Thanh Quỷ đạo nhân giận dữ cười nói:
- Thật là hiểu lầm, ngày tân hôn, ngươi giết Bắc Minh thánh tử, sau đó giá họa cho ta, để cho ta bị hai giáo đuổi giết nhiều năm, cái này gọi là hiểu lầm?
- Sư huynh, về chuyện này, ngày sau ta sẽ giải thích với ngươi, tiểu muội thật sự có khổ tâm.
Thông Minh thánh cô thở dài một hơi.
- Ngươi tiện nhân này....
Thanh Quỷ tức giận lên tiếng, quanh thân đều hiện ra tia sáng khủng bố, đôi mắt hóa thành đỏ tươi, có chút không khống chế được sát khí trong lòng, bởi vì nữ nhân trước mắt hắn mười phần âm độc, hắn quá hiểu tâm tính của nữ nhân này.
- Người tới là khách, không thể vô lễ.
Bỗng nhiên, thanh âm của Diệp Hiên truyền đến, Thanh Quỷ đạo nhân trong nháy mắt thanh tỉnh, oán hận nhìn thoáng qua hai người Thông Minh giáo chủ, sau đó lui ra phía sau Diệp Hiên, mặt mày rũ xuống không nói một lời.
Một màn như thế, nhất thời làm cho sắc mặt Thông Minh giáo chủ khẽ biến, bọn họ hiểu rõ Thanh Quỷ đạo nhân là tính tình gì, không ngờ Diệp Hiên chỉ nói một câu, đã làm cho Thanh Quỷ đạo nhân trong nháy mắt an tĩnh lại.
- Hai vị đạo hữu chớ để ý, Thanh Quỷ vào Thiên Đình ta nhiều năm, ta cũng biết ân oán giữa hai vị và hắn, hắn hôm nay thất lễ, ta thay hắn xin lỗi hai vị đạo hữu, hy vọng hai vị đạo hữu chớ để ở trong lòng.
Diệp Hiên ra vẻ áy náy nói.
- Không sao, không sao, nếu Thanh Quỷ sư đệ gia nhập Thiên Đình, vậy từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà, ân ân oán oán của những năm trước tự nhiên cũng không tính là cái gì.
Thông Minh giáo chủ ngoài cười nhưng trong không cười nói, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên xẹt qua vẻ nặng nề.
Có thể làm cho loại người kiệt ngạo bất tuân như Thanh Quỷ nghe lời, điều này cũng chứng tỏ Diệp Hiên người này rất đáng sợ, Thông Minh giáo chủ coi trọng Diệp Hiên thêm một phen.
- Diệp giáo chủ, nhân ngay không nói lời mờ ám, hôm nay sư huynh muội ta đến đây là có một chuyện cầu xin.
Thông Minh thánh cô thi lễ với Diệp Hiên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Ồ?
Diệp Hiên ra vẻ không hiểu:
- Không biết hai vị đạo hữu có chuyện gì cầu xin, chỉ cần Diệp mỗ có thể làm được tự nhiên sẽ không từ chối, nhưng nếu vượt qua phạm vi năng lực của ta, cũng xin hai vị đạo hữu lý hiểu nỗi khổ tâm của ta.
Nghe Diệp Hiên nói lời mơ hồ, nội tâm của Thông Minh giáo chủ chợt trầm xuống, xem như lĩnh giáo thật sâu sự giảo hoạt của Diệp Hiên. Diệp Hiên rõ ràng biết ý đồ của bọn họ, giờ phút này lại làm bộ như không hiểu, hiển nhiên là muốn ngồi trên đất ra giá cao, một viên Huyền Sát Cửu Thần Đan căn bản không đủ để lấp đầy khẩu vị của hắn.
- Diệp đạo hữu, ba giáo chúng ta đại chiến mười vạn năm, giờ phút này đã đến thời khắc cuối cùng, chỉ có Thiên Đình của đạo hữu mới có thể trợ giúp Thông Minh giáo chúng ta đánh một trận định càn khôn, ta hy vọng đạo hữu có thể trợ giúp ta Thông Minh giáo một tay, chỉ cần có thể đạt được món đồ kia, tất cả tài nguyên tu luyện của Bắc Minh giáo cùng Thiên Nữ giáo, đều có thể đưa cho đạo hữu.
Thông Minh giáo chủ nói thẳng ra hứa hẹn.
- Diệp giáo chủ, chỉ cần ngươi có thể giúp Thông Minh giáo ta có được món đồ kia, chúng ta hoàn toàn có thể chia sẻ bảo vật này, đây cũng là một phần cơ duyên của Diệp giáo chủ, hy vọng Diệp giáo chủ có thể suy nghĩ kỹ một phen.
Thông Minh Thánh Cô gia tăng lợi thế nói.
Đáng tiếc, Diệp Hiên thủy chung bình tĩnh không nói một lời, thờ ơ khi nghe lời hứa của hai người, hai người không cách nào tiếp tục nói, hiển nhiên nhìn ra Diệp Hiên không có chút động tâm.
- Ha ha.
Diệp Hiên nở nụ cười, hắn cười rất nho nhã, giống như hóa thành một quân tử nhẹ nhàng, chỉ là lời nói ra lại làm cho hai người Thông Minh giáo chủ giật mình tại chỗ, mà sắc mặt dần chuyển thành âm trầm.
- Lời hứa trống rỗng, ai cũng có thể nói, chẳng lẽ hai vị đạo hữu coi ta là kẻ ngốc?
- Diệp đạo hữu, ngươi nói điều này có nghĩa là gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn đạt được Phá Hư Thiên Đỉnh?
Sắc mặt Thông Minh giáo chủ hơi lạnh, hắn đã nhượng bộ thật lớn, nhưng Diệp Hiên lại không đồng ý.
- Phá Hư Thiên Đỉnh tuy tốt, nhưng đến lúc đó hai vị đạo hữu có nguyện ý chia sẻ vật này với ta hay không?
Diệp Hiên nói đến đây hơi dừng lại, cười lạnh nói:
- Hơn nữa, trợ giúp Thông Minh giáo ngươi đánh một trận, đây cũng không phải là trò đùa gì, mà là muốn lấy tương lai Thiên Đình ta đi đánh cuộc, nếu thất bại, Thiên Đình ta cũng muốn bị diệt, chỉ dựa vào lời hứa của hai vị đạo hữu, muốn Thiên Đình ta cuốn vào trận đại chiến của ba giáo, hai vị đạo hữu không cảm thấy đây là chuyện cười hả?
Theo lời Diệp Hiên vừa dứt, sắc mặt Thông Minh giáo chủ đột biến, hắn không ngờ Diệp Hiên lại khó chơi như vậy, hắn giận tím mặt nói:
- Diệp Thiên, ngươi đừng quên, người khởi xướng đại chiến Tam giáo chính là ngươi, nếu không phải ngươi nói tin tức Phá Hư Thiên Đỉnh cho ta biết, ba giáo Bắc Vực ta làm sao có thể đại chiến đến mức này. Thiên Đình ngươi làm sao có thể quật khởi, đã sớm bị ba giáo chúng ta tiêu diệt, hiện tại ngươi lại đứng ngoài cuộc. Thật sự coi bổn giáo chủ là kẻ ngốc?
- Thông Minh, ngươi đang muốn trở mặt với ta?
- Ngươi là thứ gì, ngươi có tư cách để nói như thế với ta?
Sau một khắc, nụ cười trên mặt Diệp Hiên không còn, cả người trở nên cực kỳ âm lệ, căn bản không lưu nửa điểm thể diện cho Thông Minh giáo chủ.