Thông Minh giáo chủ âm trầm lên tiếng, hắn nắm chặt hai tay, từng đường gân xanh hiện lên ở trên trán, hiển nhiên, trong lòng đã cực kỳ nổi giận, chỉ là đang một mực ẩn nhẫn.
- Ăn không được, không cần đạo hữu phí tâm, một tháng sau ta muốn nhìn thấy mấy thứ này, nếu không Thiên Đình ta cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm đối với quý giáo.
Diệp Hiên thản nhiên cười nói.
- Sư muội, chúng ta đi.
Thông Minh giáo chủ quát to, vung tay áo xoay người muốn rời khỏi, nhưng không đợi hắn đi ra bước thứ hai, giọng nói của Diệp Hiên nhẹ nhàng vang lên phía sau.
- Nếu đạo hữu không muốn, Diệp mỗ tự nhiên sẽ không miễn cưỡng, chỉ là hai đại giáo chủ bên ngoài đang chờ bái phỏng ta, nếu tương lai Thiên Đình ta đối địch với quý giáo, kính xin Thông Minh đạo hữu có thể lý giải.
Ầm ầm.
Thông Minh giáo chủ đột nhiên xoay người, một đôi con ngươi hiện đầy tơ máu, ánh mắt oán độc kia giống như muốn ngàn đao vạn quả Diệp Hiên, nhưng hắn dần dần bình tĩnh lại, vẻ mặt dữ tợn oán độc cũng dần dần phai nhạt.
- Được, ta đồng ý với ngươi.
- Một tháng sau, Thông Minh giáo ta tất sẽ đưa đến thứ ngươi muốn, hy vọng đạo hữu chớ hủy ước.
Thanh âm của Thông Minh giáo chủ bình tĩnh có chút đáng sợ, cả người không còn tâm tình ba động nào hiện ra.
- Đa tạ đạo hữu.
- Thanh Quỷ, tiễn khách!
Diệp Hiên cười ha hả, Thanh Quỷ đạo nhân làm thủ thế mời hai người Thông Minh giáo chủ, Thông Minh giáo chủ nhìn thoáng qua Diệp Hiên thật sâu, gọi Thông Minh thánh cô một tiếng liền rời khỏi Tuyết Trúc phong.
- Tiên sinh, chỉ sợ đại chiến tam giáo chấm dứt, Thông Minh giáo chủ sẽ tìm ngươi thanh lý.
Hoàng bàn tử lặng yên xuất hiện sau lưng Diệp Hiên, nói.
Nhìn bóng lưng hai người Thông Minh giáo chủ đi xa, Diệp Hiên cười lạnh nói:
- Thanh lý? Ngươi cảm thấy tam đại giáo Bắc Vực này còn có thể tồn tại?
Nghe được giọng điệu âm lãnh của Diệp Hiên, Hoàng bàn tử không khỏi rùng mình một cái, sau đó cười nịnh một tiếng rồi không trả lời, chỉ có thể yên lặng ở trong lòng cầu nguyện cho Thông Minh giáo chủ, cầu nguyện lúc hắn chết có thể ít thống khổ một chút.
......
Hai người Thông Minh giáo chủ ra khỏi sơn môn, chỉ là khí tức đầy hung ác nham hiểm, điều này cũng làm cho sắc mặt hai đại giáo chủ chờ ở bên ngoài vui vẻ, chỉ cho rằng Thông Minh giáo chủ cùng Diệp Hiên nói chuyện không vui vẻ, điều này chứng tỏ bọn họ còn có cơ hội.
- Có mời Bắc Minh giáo chủ.
Sau một khắc, Hoàng bàn tử lại xuất hiện, Bắc Minh giáo chủ sải bước ra, phía sau có hai đại thái thượng trưởng lão đi theo, ba người cùng nhau tiến vào sơn môn bái phỏng Diệp Hiên.
Trên đỉnh Tuyết Trúc phong.
- Ha ha ha, nghe nói Diệp giáo chủ trẻ tuổi tài cao, hôm nay vừa thấy quả nhiên bất phàm. Nếu Diệp giáo chủ nguyện ý kết bạn với ta, vậy thì hai giáo của ngươi ta sau này sẽ ra sức tương trợ lẫn nhau, tinh vực Bắc Thần rộng lớn này cũng sẽ xưng hai giáo ngươi ta làm đầu.
Bắc Minh giáo chủ sải bước đi đến, cả người lộ ra cảm giác ung dung rộng lượng.
- Bái kiến Diệp giáo chủ.
Hai đại thái thượng trưởng lão Bắc Minh giáo khom người bái lạy Diệp Hiên. Hai người này đều là Bất Hủ Cảnh mở ra Thiên Môn thứ hai, chỉ thiếu một bước đã có thể mở ra Thiên Môn thứ ba. Lúc này lại thả tư thái xuống cực thấp.
- Hai vị đạo hữu, mau đứng dậy, Diệp mỗ không dám nhận đại lễ.
Diệp Hiên nhiệt tình nâng hai người dậy, thấy thế, đôi mắt Bắc Minh giáo chủ sáng lên, từ thái độ thân thiết của Diệp Hiên có thể nhìn ra một hai, trong lòng lại càng âm thầm vui vẻ, chỉ cần Diệp Hiên nguyện ý cùng tiến cùng thoái với Bắc Minh giáo, trong trận đại chiến giữa ba giáo này, bọn họ có thể đứng ở thế bất bại.
- Diệp giáo chủ, người ngay không nói lời mờ ám, đạo hữu hẳn là cũng biết vì cái gì hôm nay ta đến đây, chỉ cần đạo hữu nguyện ý giúp Bắc Minh giáo ta vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại, bất cứ điều kiện nào, tùy đạo hữu đưa ra.
Không thể không nói, nếu so giữa Thông Minh giáo chủ và Bắc Minh giáo chủ, Bắc Minh giáo chủ rộng lượng hơn nhiều, cũng không có nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp làm rõ mục đích của mình.
- Bắc Minh đạo hữu quả nhiên thống khoái.
Đôi mắt Diệp Hiên sáng ngời, tuy rằng lúc trước hắn thiếu chút nữa ngã ở trong tay Bắc Minh giáo, tuy nhiên, Bắc Minh giáo chủ này đích xác có tâm tư sâu nặng, như thế cũng tiết kiệm cho hắn rất nhiều phiền toái.
- Diệp giáo chủ, trong chiếc không gian giới chỉ này có rất nhiều thánh phẩm thế gian, cũng là lễ vật tặng cho quý giáo cùng đạo hữu, nếu Bắc Minh giáo ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn, nhất định sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ để cảm tạ đạo hữu.
Bắc Minh giáo chủ lấy xuống một chiếc nhẫn từ trên ngón tay, trực tiếp ném về phía Diệp Hiên, theo Diệp Hiên tiếp ở trong tay, xem xét, cho dù là tính tình của hắn có bình tĩnh cũng hơi chấn động.
Chỉ vì tất cả trong chiếc tu di giới chỉ này đều là thánh phẩm thế gian, tuy chỉ bằng một nửa bảo vật mà hắn đòi Thông Minh giáo, nhưng đây chính là thứ bày ra trước mắt, còn chấn động hơn so với Thông Minh giáo chủ trước đó đồng ý miệng rất nhiều.
Từ điểm này cũng có thể nhìn ra, Bắc Minh giáo đích xác đã đi tới tuyệt lộ, mấy thứ này cơ hồ là một nửa tài sản của Bắc Minh giáo.
- Đạo hữu quả nhiên hào sảng.
Diệp Hiên thu tu di giới chỉ, Bắc Minh giáo chủ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sợ Diệp Hiên không nhận, mà âm thầm đạt thành hiệp nghị nào đó cùng Thông Minh giáo, hiện tại xem ra vẫn có thời cơ chuyển biến.
- Tuy rằng đạo hữu rất khẳng khái, nhưng Thông Minh đạo hữu đã đồng ý cho ta tài nguyên tu luyện lớn hơn quý giáo gấp đôi, điều này quả thực làm cho ta cảm thấy khó xử.
Diệp Hiên ra vẻ do dự nói.