Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 2004 - Chương 2004: Tam Giáo Hội Đàm

Chương 2004: Tam giáo hội đàm Chương 2004: Tam giáo hội đàm

Rốt cục, Thiên Nữ giáo chủ cũng rời khỏi Tuyết Trúc Phong, chỉ có một mình Diệp Hiên đứng trên đỉnh núi, đôi mắt của hắn dị thường thâm thúy, cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.

Ông!

Bỗng nhiên, Diệp Hiên động, ống tay áo của hắn khẽ động, hư không nở rộ từng gợn sóng liên y, số lượng lớn thế gian thánh phẩm hiện ra, chất đầy như bốn ngọn núi nhỏ ở trước mặt hắn.

Linh quang ngút trời, múi dược xông vào mũi, nhiều vô số kể các loại đan dược cùng linh túy khó tìm trên thế gian, tất cả đều hiện ra trong mắt Diệp Hiên, khóe miệng Diệp Hiên hơi cong lên.

- Thế gian thánh phẩm, thiên tài địa bảo, các loại thần đan thế gian khó tìm. Đây chính là tất cả gia sản của Thông Minh giáo và Bắc Minh giáo, cũng không biết có thể làm cho ta Hợp Đạo viên mãn hay không, nhất cử nghênh đón Thần Kiếp Bất Hủ!

Diệp Hiên thì thầm, trong đôi mắt mơ hồ có vẻ hưng phấn.

Thu!

Diệp Hiên vung tay áo lên, lần thứ hai thu hết gia sản của hai giáo vào trong túi, đây chính là tài nguyên để hắn tiến vào Bất Hủ Cảnh, Diệp Hiên tự nhiên trân quý.

Rất đáng tiếc, Diệp Hiên hiện tại không có thời gian đi nuốt những chí bảo thiên địa này, bởi vì nửa năm sau tam giáo hội đàm sẽ mở ra, nửa năm này không đủ để cho Diệp Hiên hấp thu tinh luyện.

Hơn nữa, còn có một Bắc Mang lão ma đang chạy tới, có thể làm cho Thiên Nữ giáo chủ kiêng kỵ, chứng tỏ Bắc Mang lão ma tuyệt đối đáng sợ, Diệp Hiên tự nhiên sẽ không mặc kệ không để ý.

- Hoàng bàn tử.

Diệp Hiên gọi.

- Tiên sinh.

Hoàng bàn tử lặng yên xuất hiện sau lưng Diệp Hiên, chờ Diệp Hiên ra chỉ thị.

- Ta muốn đi xa một chuyến, trong vòng nửa năm nhất định sẽ trở về, tất cả mọi việc ở Thiên Đình đều do ngươi quản.

Diệp Hiên nói.

- Tiên sinh yên tâm.

Hoàng bàn tử khom người bái lạy, hắn cũng không hỏi Diệp Hiên muốn đi đâu, bởi vì nếu Diệp Hiên muốn nói cho hắn biết, không cần hắn hỏi cũng sẽ nói.

Xoẹt!

Diệp Hiên bước ra từng bước, cả người đều biến mất không thấy, về phần Diệp Hiên muốn đi đâu thì cũng chỉ có hắn biết.

......

Thời gian như nước, trong nháy mắt nửa năm rất nhanh trôi qua, tam giáo đại hội sắp mở ra, trước khi đại hội tam giáo mở ra, Diệp Hiên trở về Thiên Đình, điều này cũng làm cho mọi người Thiên Đình thở phào nhẹ nhõm.

Không ai biết Diệp Hiên đi đâu, cũng không ai biết Diệp Hiên đã làm cái gì, Diệp Hiên trở về Thiên Đình vẫn bình tĩnh tự tin như cũ, cũng cho mọi người trong Thiên Đình một liều thuốc an thần.

Tam giáo hội đàm!

Không bằng nói là tam giáo quyết chiến cuối cùng, mà trận tam giáo hội đàm này được mở ra ở trên bình nguyên Tuyết Thiên, đây cũng là nơi tam giáo Bắc vực quyết chiến cuối cùng.

Bình nguyên Tuyết Thiên!

Xưa nay đều là chiến trường của Bắc Vực, diện tích chừng ức vạn dặm, nơi này không có một ngọn cỏ, thiên địa hàn đong, cả ngày đều bị bông tuyết lạnh như băng bao phủ, ngay cả mặt đất cũng là băng tinh hình thành, từng tòa băng phong chọc trời nhổ đất hiện ra, liếc mắt nhìn lại không thấy điểm cuối.

Tam giáo hội đàm, quyết chiến sinh tử!

Lúc này đây không giống như trước kia, tam giáo có thể nói dốc hết toàn lực, từ người đứng đầu mọtt giáo, xuống đến đệ tử bình thường, tất cả mọi người tập hợp lại cùng một chỗ tiến đến Tuyết Thiên bình nguyên.

Bầu trời rung chuyển, mây đen che trời, còn có cửu thiên chiến trống lôi động, tiếng giết người mênh mông truyền đến, cả Bắc Vực đều bị loại bầu không khí nghiêm sát này lây nhiễm, đây là một chuyện rất trọng đại thu hút sự chú ý của cả Bắc vực, càng sẽ vĩnh viễn được ghi chép trong lịch sử Bắc Vực.

......

Bình nguyên Tuyết Thiên.

Đám người đen nghịt như cá diếc sang sông, hoàn toàn che lấp toàn bộ bầu trời, tiếng trống trận đinh tai nhức óc vang vọng khắp thiên địa, nhân mã ba giáo đều giằng co trên hư không, tam đại giáo chủ mặc pháp bào giáo chủ hiển lộ thần uy vô thượng.

Ầm ầm!

Phong vân hội tụ, hư không bạo vang, chỉ là nhân mã ba giáo lẳng lặng đứng trên hư không đã bộc phát ra uy năng kinh thiên, khuấy động hư không thiên địa liên tục chấn động.

- Thông Minh, ngươi còn dám đến?

Bắc Minh giáo chủ lạnh lùng quát to, quanh thân bộc phát sát khí xung thiên.

- Bắc Minh, ta khuyên nhà ngươi đưa ra Phá Hư Thiên Đỉnh, nếu không hôm nay chính là lúc Bắc Minh giáo ngươi bị diệt.

Thông Minh giáo chủ liên tục cười lạnh, trên mặt tràn đầy tự tin chưa từng có.

- Bắc Minh, đã đến lúc này, ngươi lấy Phá Hư Thiên Đỉnh ra đi, cần gì phải sống chết không nhận?

Thiên Nữ giáo chủ lạnh lùng xen vào.

- Chê cười, cái gì Phá Hư Thiên Đỉnh, Bắc Minh giáo ta không có vật này.

Bắc Minh giáo chủ thẳng thừng phủ nhận, cho dù đến giờ khắc quyết chiến cuối cùng, hắn cũng tuyệt không thể thừa nhận Phá Hư Thiên Đỉnh ở trong tay mình.

- Phá Hư Thiên Đỉnh tuy tốt, nhưng ngươi cũng phải có bản lĩnh chiếm cứ, chẳng lẽ ngươi vì một Phá Hư Thiên Đỉnh, ngay cả cơ nghiệp của Bắc Minh Giáo cũng không cần sao?

Thông Minh giáo chủ cất tiếng quát lớn.

- Lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa, đừng nói Bắc Minh giáo ta không có Phá Hư Thiên Đỉnh, cho dù thật sự có thần vật này, ngươi cho rằng Bắc Minh giáo ta sẽ giao ra?

Bắc Minh giáo chủ lạnh lùng hét lớn.

- Tốt, không cần nói nhảm nhiều, hôm nay diệt Bắc Minh giáo ngươi, ta xem ngươi có Phá Hư Thiên Đỉnh hay không.

Thông Minh giáo chủ cất tiếng quát to, bàn tay to của hắn vung lên, mấy trăm vạn đệ tử Thông Minh giáo đang rống giận, sát khí đầy trời, giống như sau một khắc sẽ dùng toàn bộ lực lượng đánh một trận.

- Bắc Minh giáo ta sợ ngươi hay sao?

Bắc Minh giáo chủ ầm ầm giơ tay lên, mấy trăm vạn Bắc Minh giáo chúng phía sau cũng rống giận liên tục, khí tức sát phạt nở rộ khắp thiên địa.

Bình Luận (0)
Comment