Đây là loại ánh mắt gì?
Hung dữ! Tàn nhẫn! Độc ác! Đẫm máu! Điên rồ...
Loại ánh mắt này làm cho hai đại giáo chủ hít sâu một hơi khí lạnh.
Đây là một loại ánh mắt ăn thịt người, hai người tựa như cừu non, Diệp Hiên chính là một mãnh hổ bị điên, đang mở cái miệng to như chậu máu muốn nuốt bọn họ vào trong bụng.
- Ngươi... Ngươi làm gì?
Thông Minh giáo chủ hoảng sợ lùi lại.
- Diệp Thiên, ngươi đừng xúc động, cho dù ngươi cắn nuốt tu vi của hai người chúng ta cũng không thể giúp ngươi đột phá Bất Hủ Cảnh, chỉ có làm cho ngươi bạo thể mà chết, ngươi không khống chế được cỗ lực lượng ngoại lai này.
Thiên Nữ giáo chủ cũng đang run rẩy lên tiếng, nàng nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt Diệp Hiên, càng đọc hiểu tâm tư của Diệp Hiên lúc này.
- Chết cho ta đi.
Ầm ầm!
Kiếp tiên thôn thiên, sương đen tràn ngập, trong tiếng gầm gừ tàn độc dữ tợn của Diệp Hiên, hắn cuối cùng nhắm vào hai đại giáo chủ.
Ngao!
Diệp Hiên phát ra một tiếng rống giận như lôi đình, năm ngón tay tựa như bàn tay khổng lồ hút hai đại giáo chủ vào trước người, đôi mắt dị thường đẫm máu tàn khốc mà dữ tợn, càng làm cho hai đại giáo chủ run rẩy liên tục, muốn thúc dục tu vi bản thân thoát khỏi sự trấn áp của Diệp Hiên.
Đáng tiếc, hai đại giáo chủ vốn trọng thương trong người, lại bị lực lượng thời không phong cấm một thân tu vi, giờ phút này chỉ là cừu non đợi làm thịt, chỉ có thể tùy ý Diệp Hiên chém giết.
Ngao.
Giờ khắc này Diệp Hiên quá mức đáng sợ, một hàm răng trắng đang hiện ra, trong miệng càng phát ra tiếng gầm gừ như hung thú vạn cổ, giống như sau một khắc sẽ nuốt hai đại giáo chủ vào trong bụng.
- Không.
- Dừng tay.
Khi tử vong sắp giáng lâm, hai đại giáo chủ run rẩy rống to, trong mắt càng mang theo vẻ hoảng sợ, tứ chi đều điên cuồng giãy dụa, hành vi vô tri thoạt nhìn rất buồn cười.
- Nuốt các ngươi, giúp ta bước vào Bất Hủ, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.
Diệp Hiên kiệt kiệt cười quỷ dị, vết máu trên người đã khô héo, phối hợp với nụ cười trên mặt hắn, làm cho người ta liếc mắt nhìn đã cảm giác sởn gai ốc, ba vạn tám ngàn lông tơ toàn thân đều nổ tung.
Ngao!
Thôn thiên phệ địa, ma diệt một phương, Diệp Hiên điên cuồng thúc dục Kiếp tiên thuật cùng Thôn Thiên Ma Công, hắc vụ khủng bố đầy trời đầy đất, tựa như biển cả mênh mông bao phủ hai đại giáo chủ.
- A!
- Không...
Kiếp tiên thuật cùng Thôn Thiên Ma Công ác độc cỡ nào?
Giờ phút này tác dụng trên người hai đại giáo chủ không chỉ cắn nuốt huyết nhục của bọn họ, mà còn đang mài mòn linh hồn của bọn họ, đau khổ trong đó, người ngoài không hiểu được.
- Kiệt kiệt kiệt!
Ma khiếu hỗn độn, nuốt chửng vạn linh. Giờ khắc này Diệp Hiên tựa như lão ma cổ xưa khủng bố mà tà ác, trong miệng lại càng phát ra tiếng cười cuồng đắc ý. Tiếng cười này không chỉ ẩn chứa điên cuồng, mà còn là cố chấp muốn bước vào Bất Hủ Cảnh của Diệp Hiên.
- Nuốt các ngươi, tất có thể để ta bước vào Bất Hủ. Cho đến khi thẳng tiến không lùi hóa thành chí cường. Kẻ yếu chỉ có chết, chỉ có cường giả mới có thể bước lên thi cốt của kẻ yếu.
Ngao!
Diệp Hiên điên cuồng gầm thét, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, trong miệng truyền đến lời nói tràn đầy âm độc.
Ầm ầm!
Huyết khí cuồn cuộn, sóng biển mãnh liệt, trong tiếng kêu thảm thiết thê lương của hai đại giáo chủ, hai dòng sông dài màu máu khủng bố đang cuốn ngược, lực lượng tinh thuần đến cực hạn đó làm cho Diệp Hiên càng thêm hưng phấn.
- Nuốt!
Gào!
Diệp Hiên há to miệng, hấp lực tựa như cự kình uống nước hiện ra, hai dòng sông dài màu máu treo ngược điên cuồng bị Diệp Hiên nuốt vào trong bụng.
Lộp bộp!
Sau một khắc, xương cốt Diệp Hiên đang kinh khủng rung động, thân thể của hắn đều điên cuồng trướng to, một thân khí thế càng liên tiếp leo lên, hoàn toàn vượt xa khí tức Hợp Đạo cảnh nên có.
Phốc phốc!
Máu chảy ra khỏi hư không, phun trào, hậu quả của việc điên cuồng thôn phệ hai đại giáo chủ chính là làm cho thân thể Diệp Hiên bị thương nặng. Loại lực lượng ngoại lai này vốn nên từ từ hấp thu luyện hóa, nhưng Diệp Hiên dùng toàn bộ chúng để trùng kích Bất Hủ Cảnh.
Cách làm này cực kỳ cực đoan, tạo thành thương tổn không thể tưởng tượng nổi cho thể xác và tinh thần của hắn, nhưng chỗ tốt cũng rất rõ ràng. Gông cùm xiềng xích trong cơ thể ngăn cản hắn bước vào Bất Hủ Cảnh lúc này bị lực lượng khủng bố oanh kích không ngừng rung động, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ muốn nứt ra.
Phốc phốc.
Diệp Hiên tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi.
Răng rắc!
Âm thanh như ngọc khí bị nghiền nát truyền đến, chuyện càng thêm đáng sợ xuất hiện, chỉ thấy thân thể Diệp Hiên nứt ra tựa như mạng nhện, vết nứt khủng bố kia đang dùng tốc độ cực nhanh lan tràn đến toàn thân hắn.
- Không được, cứ tiếp tục như vậy, không đợi ta đột phá đi vào Bất Hủ Cảnh, chính ta cũng phải bạo thể mà chết!
Khi Diệp Hiên cảm nhận được tình huống của bản thân, trong miệng truyền đến tiếng rống to không cam lòng.
Mọi người đều sợ chết, cho dù Diệp Hiên cũng không ngoại lệ. Huống chi Diệp Hiên đi tới hôm nay thật sự rất không dễ dàng, cho dù hắn vì bản thân tu luyện mà lấy mạng đi đánh cuộc, nhưng cũng không thể hắn là một tên ngốc, dưới tình huống biết rõ phải chết vẫn như cũ đi liều mạng, đây không phải đánh bạc, mà là chịu chết vô ích.
- Không được, cỗ lực lượng này đã vượt qua cực hạn ta có thể thừa nhận, nhất định phải bài tiết một ít lực lượng ra ngoài cơ thể.
Diệp Hiên nhanh chóng làm cho mình tỉnh táo lại, giờ phút này thân thể hắn đang bắt đầu nghiền nát, hắn nhất định phải ngăn cản loại chuyện này xảy ra, nhưng Diệp Hiên lại cảm thấy luyến tiếc thì tách ra những lực lượng này, dù sao đây chính là đạo hạnh của hai đại giáo chủ.