Hắn đường đường là bản tôn còn chưa phá vỡ gông cùm xích của Bất Hủ Cảnh. Nhưng thân ngoại hóa thân của hắn lại đang độ Bất Hủ Thần Kiếp, Diệp Hiên quả thật không cách nào hình dung tâm tình của mình hiện tại.
Nhưng cũng may, Diệp Hiên chỉ im lặng mấy hơi thở, hắn không chú ý chuyện của hóa thân độ kiếp nữa. Bởi vì hắn vô cùng tin tưởng thân ngoại hóa thân có thể độ kiếp thành công. Dù sao thì tu luyện hai đại pháp môn chí cường. Bất Hủ Thần Kiếp bình thường đối với thân ngoại hóa thân mà nói, cũng không tính là gì.
Giờ phút này, cửa ải khó khăn chân chính vẫn là Diệp Hiên.
Oanh —— Oanh —— Oanh!
Tách ra số lượng lớn lực lượng để cho thân ngoại hóa thân hấp thu, Diệp Hiên rốt cục có thể khống chế lực lượng bạo tẩu trong cơ thể, dưới sự kích thích của thân ngoại hóa thân, bắt đầu điên cuồng oanh kích gông cùm trong cơ thể.
Thời gian trôi qua rất nhanh, có thể là một năm, có thể là một thập kỷ, có lẽ đã trôi qua một ngàn năm.
Diệp Hiên đã quên mất thời gian trôi qua, lúc này ý nghĩ duy nhất chỉ là đánh vỡ gông cùm Bất Hủ, để cho mình chân chính đi vào Bất Hủ Cảnh.
Trời không phụ lòng người, hoặc là ý chí Diệp Hiên cứng cỏi như sắt thép, trong một tiếng nổ vang lớn, gông cùm trong cơ thể ầm ầm nghiền nát, ý thức của Diệp Hiên trong phút chốc hoảng hốt, tâm tình vốn nôn nóng trong nháy mắt bình phục lại.
- Đây là nơi nào?
Diệp Hiên mờ mịt nhìn xung quanh. Hắn phát hiện thần hồn của mình đã xuất khiếu, thân thể đang ngồi xếp bằng trong hư không, một chút mê mang dâng lên trong đáy lòng, bởi vì hắn cũng không cảm giác được mình bước vào Bất Hủ, ngược lại biến thành mờ mịt luống cuống.
Không đúng! Không đúng! Có chuyện gì đó mình không biết?
Tinh không mênh mông, vũ trụ vô tận, thần hồn Diệp Hiên đang kinh ngạc thì thầm, hắn ngơ ngác nhìn thân thể mình, sau đó giơ hai tay lên nhìn kỹ thần hồn bản thân, sau đó nhìn xung quanh toàn bộ thiên địa.
- Tại sao? Tại sao điều này xảy ra?
- Ách a!
Hơn mười hơi trôi qua, Diệp Hiên gầm lên giận dữ, tiếng gầm giận dữ không cam lòng chấn thiên động địa, khí tức điên cuồng đến cực hạn bộc phát ra từ trên người hắn.
Diệp Hiên biến hóa như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, bởi vì cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một chuyện, một chuyện khiến hắn không thể tiếp nhận.
Hắn cũng không có đột phá đi vào Bất Hủ, hắn vẫn như cũ dừng lại ở Hợp Đạo viên mãn, bởi vì cả Hỗn Độn Vũ Trụ đều bài tiết hắn ra ngoài.
Miêu tả đúng nhất là.
Diệp Hiên đích xác đã phá vỡ gông cùm xích mích của bản thân. Nhưng khí tức Vũ Trụ Hỗn Độn không hiện ra, hoàn toàn cách ly nó ra ngoài, để hắn không thể bước vào Bất Hủ Cảnh.
Ví dụ đơn giản nhất.
Giống như một đầu bếp biết làm mỹ thực, tuy đầu bếp này có trù nghệ cực kỳ lợi hại, cần một nơi có thể thi triển trù nghệ của hắn, nếu không tìm được nơi nào để mình thi triển, thì dù đầu bếp này có tai nghề giỏi đến mấy cũng vô ích.
Lúc này, Diệp Hiên giống như một đầu bếp. Cho dù bản thân hắn đã có thể bước vào Bất Hủ, nhưng khí tức Vũ Trụ Hỗn Độn không hiện, không cho hắn bước vào Bất Hủ cảnh, càng bài trừ nó ra khỏi Hỗn Độn Vũ Trụ.
Xoẹt!
Sau một khắc, thần hồn Diệp Hiên trở về thân thể, hai mắt nhắm nghiền từ từ mở ra, thiên địa xung quanh bình tĩnh không thôi, có thể nói là tĩnh mịch không tiếng động.
- Tại sao lại như vậy?
Diệp Hiên ngồi trên mặt đất, hắn ngẩng đầu nhìn lên vũ trụ mênh mông trên bầu trời, đôi mắt đỏ đậm đáng sợ, đôi tay nắm chặt, hàm răng trong miệng giống như bị cắn nát.
Cố gắng lâu như vậy, mưu đồ nhiều như vậy, chính là vì có thể bước vào Bất Hủ Cảnh.
Giờ khắc này lại thất bại, quả thật là đả kích không cách nào tưởng tượng dành cho Diệp Hiên, cảm giác như đây là một loại thất bại chưa từng có.
Từ một thiếu niên hèn mọn, cho đến khi đi tới bước này, không thể nói Diệp Hiên không kiên cường, hắn bỏ qua quá nhiều, hắn vì tiến vào cực đỉnh của vũ trụ mà trả giá rất nhiều.
Thế nhưng đả kích hiện tại thật sự quá nặng, nặng đến mức cho dù tâm trí Diệp Hiên vô cùng kiên nghị đều cảm giác bản thân bị ép đến không thở nổi.
Trước đó, ngàn trọng kiếp, vạn trọng nan, cho dù trải qua thập tử vô sinh, Diệp Hiên cũng kiên trì chống đỡ, thậm chí mỗi khi hắn thăng cấp một đại cảnh giới, nghênh đón thiên kiếp đều kinh khủng hơn người thường ngàn vạn lần, nhưng hắn chưa bao giờ kêu khổ.
Bởi vì Diệp Hiên tin tưởng một câu, bảo kiếm được ma luyện mà ra, mai thơm vì nở trong trời giá lạnh.
Hắn tin tưởng chỉ cần mình dũng cảm cứng cỏi tiến lên phía trước, nhất định có thể phá vỡ vạn loại hiểm trở.
Nhưng ông trời đùa giỡn với hắn, mà trò đùa này không buồn cười chút nào, bởi vì hắn hiện tại là trò đùa lớn nhất.
Cho dù chết dưới Bất Hủ Thần Kiếp, Diệp Hiên không oán không hối. Bởi vì chính hắn chống đỡ không được, chết cũng chỉ có thể oán chính mình.
Thế nhưng hiện tại hắn ngay cả cơ hội độ kiếp cũng không có, không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào, tựa như hắn đã đi đến cuối đường, phía trước không còn đường để cho hắn đi tiếp.
Loại cảm xúc mờ mịt luống cuống này điên cuồng cắn nuốt thể xác và tinh thần Diệp Hiên, để hắn ngồi ngẩn ngờ trên mặt đất giống như mất đi linh hồn.
Thời gian cực nhanh, tuế nguyệt như ca!
Diệp Hiên không biết mình ngây người bao lâu, cả người đều ở trong trạng thái ngây ngô, cho đến khi trong đầu truyền đến một tiếng nổ lớn, lúc này mới kéo hắn trở về từ trạng thái ngây ngô.
- Phân thân độ kiếp thành công?
Diệp Hiên thì thào, nội tâm chua xót không thôi, bởi vì hắn đã cảm giác được thân ngoại hóa thân độ kiếp thành công, chân chính bước vào Bất Hủ Cảnh.