Lục đại thiên môn khủng bố luân chuyển, một mặt cổ kính đen nhánh hiện ra ở trong tay Liễu Bạch Y, một cỗ uy thế cực kỳ khủng bố đè ép đến Bổ Thiên giáo chủ, sát cơ khủng bố tiết ra từ trên người Liễu Bạch Y, điều này cũng làm cho Bổ Thiên giáo chủ hãi nhiên lùi lại, ánh mắt nhìn về phía Liễu Bạch Y rõ ràng mang theo vẻ kiêng dè.
- Được được được, hắn không có chết, bây giờ ta sẽ lập tức phái người tiếp tục tìm hắn, chỉ cần có tin tức của hắn, nhất định nói cho ngươi ngay.
Bổ Thiên giáo chủ liên tục an ủi nói.
Ô ô ô!
Thiên địa cuồng phong, áo trắng tung bay, sát cơ trên người Liễu Bạch Y từ từ tiêu tán, cổ kính màu đen trong tay cũng biến mất không thấy đâu nữa, hắn ngóng nhìn vị trí Bắc Thần tinh vực, một vệt thần bí vạch qua đáy mắt hắn.
- Diệp huynh, ta biết rõ ngươi sắp trở về, Bạch Y liền ở chỗ này chờ ngươi, thời gian của ta thật không còn nhiều nữa!
Liễu Bạch Y thầm thì, một vệt phiền muộn chợt lóe lên trên đáy mắt, trong miệng càng là truyền đến một tiếng thở dài tự nhiên.
Nhìn thấy Liễu Bạch Y yên lặng không nói, Bổ Thiên giáo chủ lặng lẽ rút đi, nỗi lòng lo lắng rốt cuộc cũng rơi xuốn, vừa rồi hắn thật đúng là sợ Liễu Bạch Y ra tay với hắn.
Ở trong chủ mắt Bổ Thiên giáo, đã nhiều năm như vậy, Liễu Bạch Y cả người đều càng cổ quái, tốc độ tu vi đề thăng không cần phải nói, quả thực khủng bố tới cực điểm, càng là không dám để cho Bổ Thiên giáo chủ tin tưởng.
Chuyện làm cho Bổ Thiên giáo chủ kinh nghi kỳ quái nhất là, Liễu Bạch Y tu luyện là Bổ Thiên Quyết, nhưng hắn ở trên người Liễu Bạch Y không ngờ lại nhìn không ra bất kỳ khí tức nào liên quan tới Bổ Thiên Quyết.
Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy, trong tay Liễu Bạch Y luôn nhiều ra một ít các loại vật ly kỳ cổ quái, những vật này đều cực kỳ khủng bố, mỗi một vật đều có uy năng không cách nào tưởng tượng, coi như Bổ Thiên giáo chủ nhìn thấy những vật này, nội tâm đều sinh ra cảm giác run rẩy tử vong.
Thật giống như cổ kính màu đen xuất hiện trong tay Liễu Bạch Y vừa rồi, vật này luôn cho hắn một cảm giác khiến cho tim mình đập nhanh, càng có thể để cho hắn ngửi được mùi vị của cái chết.
Bổ Thiên giáo chủ đã điều tra qua lai lịch những vật này, nhưng căn bản không có một chút manh mối gì, thật giống như những vật này trống rỗng xuất hiện trong tay Liễu Bạch Y, loại chuyện vô cùng quỷ dị này quả thực để hắn tê cả da đầu, nhưng lại tra không được nửa điểm đầu mối nào cả.
Hơn nữa, mỗi một lần nhìn đến Liễu Bạch Y, Bổ Thiên giáo chủ đều có một loại kính sợ, cái cảm giác kính sợ này mười phần đột ngột, càng là để Bổ Thiên giáo chủ mười phần sợ hãi và không được tự nhiên.
Hắn có thể là nhân vật đỉnh phong trong Bất Hủ cảnh, tại Trung Ương đại vực đều là chúa tể một phương, nhưng hết lần này tới lần khác đối với Liễu Bạch Y càng cảm thấy dâng lên sự kính sợ, loại cảm giác này mười phần không hiểu thấu, liền tựa như đẳng cấp áp chế.
- Ai!
Bổ Thiên giáo chủ than khẽ, nhanh chóng biến mất không thấy đâu, mặc kệ Liễu Bạch Y có lấy bí mật gì, nhưng là chỉ cần hắn có thể trở thành chí cường vạn cổ một nguyên hội đã liền đầy đủ.
Tuyết Trúc Phong!
Hàn yên mênh mông, phi vụ lượn lờ, Diệp Hiên sừng sững trên đỉnh núi không nói không động, một mái tóc xám trắng tản mát sau đầu, vạt áo trên người kêu phần phật trong gió cuốn, đôi mắt khép mở như là tinh không như vũ trụ mênh mông thần bí, quanh thân tuy không bất kỳ khí tức gì, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác không thể nhìn thẳng cả.
- Chúc mừng giáo chủ phá vỡ mà vào Bất Hủ!
Một đạo hồng quang từ thiên địa tám phương kích xạ đến, vẻn vẹn mấy hơi thở liền toàn bộ rơi trên Tuyết Trúc Phong, quy mô có tới hơn mười người, lúc này toàn bộ đang quỳ mọp xuống đất, trong miệng truyền đến âm thanh tán tụng.
Mười mấy người này tất cả đều là Bất Hủ cảnh, mặc dù tu vi phổ biến đều không cao, tu vi kẻ cao nhất cũng chỉ là Thanh Quỷ đạo nhân, kẻ mở ra tòa thiên môn thứ hai, nhưng mười mấy vị Bất Hủ cảnh hoàn toàn chính xác rung động nhân tâm, tại Bắc Vực này mà nói tuyệt đối là đội hình đứng đầu nhất.
- Tiên sinh ngài xuất quan rồi?
Hoàng bàn tử cùng Cố Bắc Thần chạy đến, hai người mặt đều mang vẻ kích động cúi đầu trước Diệp Hiên.
- Lần tu luyện này ta dùng bao lâu thời gian?
Diệp Hiên vừa mới trở lại Tuyết Trúc Phong, lần này đột phá Bất Hủ Hoa phí bao nhiêu thời gian hắn cũng không biết, nhưng theo Diệp Hiên thấy có lẽ đã hẳn là dùng thời gian rất dài.
Trong đó lĩnh hội tiểu đỉnh, tu luyện Kiếp Thiên Biến, thậm chí độ vạn cổ đệ tam kiếp, sau đó lại là tế luyện Phá Diệt Pháp Nhãn, một loạt chuyện này hẳn là dùng hết rất dài thời gian.
- Tiên sinh, ngài đã bế quan qua ba trăm vạn năm!
Hoàng bàn tử vội vàng đáp lại.
- Ba trăm vạn năm?
Diệp Hiên đột nhiên khẽ giật mình, không ngờ hắn lại dùng nhiều thời gian như vậy, tuy nhiên sau một khắc Diệp Hiên liền cảm thấy thoải mái, dù sao lần bế quan này của hắn không phải chuyện đùa, kinh lịch rất nhiều chuyện, ba trăm vạn năm nhìn như dài dằng dặc, nhưng ở trong Vũ Trụ Hỗn Độn căn bản không đáng giá nhắc tới.
- Bọn họ là...?
Diệp Hiên giương mắt nhìn lên, chỉ thấy mười mấy vị Bất Hủ quỳ rạp trên đất, đại đa số người Diệp Hiên cũng không biết, trừ tứ đại Bất Hủ Thanh Quỷ đạo nhân này, thì đám người còn lại đều rất lạ lẫm, hiển nhiên hẳn là ba trăm vạn năm qua này mới gia nhập Bắc Vực Thiên Đình.
- Giáo chủ minh giám, những đạo hữu này ngưỡng vọng uy danh vô thượng của giáo chủ, lần lượt gia nhập Bắc Vực Thiên Đình ta, lúc này thân gánh chức vị quan trọng tại Bắc Vực Thiên Đình, vì Thiên Đình ta làm ra cống hiến rất lớn.
Thanh Quỷ đạo nhân vội vàng mở miệng giải thích nói.