Xích Luyện ma nữ đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ có một bộ bạch cốt khô lâu hiện ra trước mặt, một mảnh trường hà màu đỏ đang cuồn cuộn ra, trực tiếp bị Diệp Hiên nuốt vào trong bụng.
Sau khi Diệp Hiên làm xong tất cả những thứ này, hắn nhẹ vung vẩy ống tay áo, bộ bạch cốt khô lâu trong tay hóa thành bụi mù tiêu tán không thấy đâu.
Tê!
Âm thanh hít một ngụm khí lạnh không ngừng truyền đến, một bầu không khí tĩnh mịch không lời đang sinh sôi, mười mấy vị Bất Hủ cảnh từ thể xác đến tinh thần đều đang run rẩy, lúc này tất cả đều đem ánh mắt dời đi, càng là hạ thấp đầu xuống.
Chỉ là sắc mặt mỗi một người đều tái nhợt, chỉ vì một màn này thực sự là quá mức khủng bố, Diệp Hiên trong lòng bọn họ đã càng thành một đại danh từ khủng bố.
Cũng không lạ khi những người này sợ hãi Diệp Hiên như thế, chỉ vì cái chết của Xích Luyện ma nữ quá mức thê thảm, chân chính là bị nghiền xương thành tro, từ đây chỉ biết giữa thiên địa cũng không có nàng tồn tại.
Mười mấy người này có thể đạp vào Bất Hủ cảnh, tự nhiên cũng là nhân vật trải qua sóng to gió lớn, cũng đều là nhân vật đi qua từ trong huyết hải thi sơn, tâm tính càng không phải là người bình thường có thể so sánh.
Điều chân chính để bọn họ cảm thấy sợ hãi không phải là thủ đoạn giết người của Diệp Hiên, mà là Diệp Hiên mang cho bọn hắn rung động.
Xích Luyện ma nữ đã mở ra tòa thiên môn thứ hai a, nhưng khi mặt đối với Diệp Hiên không ngờ lại không hề có lực hoàn thủ, cái này theo bọn hắn nghĩ quả thực là chuyện bất khả tư nghị, nội tâm càng là vô cùng sợ hãi.
Bởi vì bọn hắn rõ ràng có thể đủ cảm giác được, Diệp Hiên chỉ là sơ nhập Bất Hủ mà thôi, nhưng chiến lực này quả thực quá mức nghịch thiên, căn bản không phải một người sơ nhập Bất Hủ cảnh nên có.
Hơn nữa, vừa rồi Diệp Hiên thôn phệ huyết khí, cái này cực kỳ tương tự Thôn Thiên Ma Công trong truyền thuyết, đám người cũng lần lượt suy đoán có lẽ Diệp Hiên chính là người của Thôn Thiên ma điện.
- Thật đúng là không thú vị a.
Thôn phệ một thân đạo hạnh của Xích Luyện ma nữ chính, Diệp Hiên âm thầm nhếch miệng, bởi vì tu vi của hắn cũng không có tăng trưởng quá rõ ràng, hiển nhiên sau khi đạp vào Bất Hủ, thôn phệ tu sĩ Bất Hủ cảnh cấp thấp đối với tu vi của hắn chỉ cũng chỉ như là hạt cát trong sa mạc.
Nhưng Diệp Hiên thủy chung nhận định là, thịt muỗi cũng là thịt, lãng phí càng là một loại hành vi cực kỳ xấu hổ, cho nên thôn phệ một thân đạo hạnh của Xích Luyện ma nữ cũng tính là lợi dụng phế vật, so với việc hắn tự mình đi khổ tu vẫn còn tốt.
- Giáo chủ thiên uy.
Mười mấy vị Bất Hủ run rẩy dập đầu, sự sợ hãi đối với Diệp Hiên đã sâu tận đáy lòng, cái tên Diệp Hiên này quả thực chính là một Đại Ma Vương, một lời không hợp liền giết người, hơn nữa kẻ hắn giết lại còn là tu sĩ Bất Hủ cảnh, chuyện này làm sao có thể không để bọn họ cảm thấy sợ hãi?
- Chư vị không cần đa lễ, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bản giáo chủ sẽ không bạc đãi các ngươi.
Diệp Hiên thản nhiên mở miệng, sau đó lại phất phất tay liền đuổi những Bất Hủ cảnh này rời khỏi.
Đối với Bắc Vực Thiên Đình, Diệp Hiên thật không có tình cảm gì, hắn chỉ là xem đó như một công cụ lợi dụng mà thôi, hiện tại hắn đã đạp vào Bất Hủ, lúc này tâm tư đang do dự bất định, cho nên cũng không có tâm tình để ý tới mười mấy vị Bất Hủ cảnh này.
- Chúng ta xin cáo từ.
Mười mấy vị Bất Hủ vội vàng cáo lui, Tuyết Trúc Phong lại lần nữa thanh tịnh lại, chỉ còn lại ba người Diệp Hiên cùng Hoàng bàn tử Cố Bắc Thần.
- Chúc mừng tiên sinh đạp vào Bất Hủ, khi nào chúng ta trở về Trung Ương đại vực?
Cố Bắc Thần mặt vui mừng nói.
- Không vội.
Đôi mắt Diệp Hiên thâm thúy nhìn lại Cố Bắc Thần cùng Hoàng bàn tử nói:
- Nói cho ta biết ba trăm vạn năm ta bế quan này đều đã xảy ra chuyện gì, Bắc Mang lão ma cùng Bắc Minh giáo chủ có động tĩnh gì?
- Tiên sinh, ngài nghe ta chậm rãi kể lại...
Hoàng bàn tử không dám thất lễ, nhanh chóng đem những chuyện xảy ra trong ba trăm vạn năm này từ từ nói ra.
Thì ra, từ sau khi Diệp Hiên bế quan, Bắc Vực Thiên Đình lấy tốc độ cực nhanh khuếch trương ra ngoài, càng là nuốt chửng tam đại giáo Bắc Vực, hơn nữa mộ danh đến Bất Hủ cảnh cũng nhiều đến hơn mười vị.
Bắc Vực tam đại giáo bị hủy diệt, trực tiếp đặt vững địa vị vô thượng cho Bắc Vực Thiên Đình, các đại tông môn đạo thống lần lượt thần phục, người không thần phục cũng đều bị đồ môn diệt hộ tất cả.
Chỉ là Bắc Mang lão ma thỉnh thoảng xuất hiện tập sát người của Thiên Đình, Bất Hủ cảnh chết ở trong tay hắn cũng nhiều đến ba vị, điều này cũng làm cho Bắc Vực Thiên Đình đình chỉ khuếch trương, chỉ có thể tạm thời án binh bất động.
Một bên khác, Bắc Minh giáo chủ kia triệu tập tàn quân Bắc Minh giáo, trong bóng tối lôi kéo một ít tông môn đạo thống, không ngừng hưng phấn làm lãng, bắt đầu đối lập cùng Bắc Vực Thiên Đình.
May mắn là, hai người Bắc Mang lão ma cùng Bắc Minh giáo chủ kia còn không dám sát thượng Bắc Vực Thiên Đình, dù sao trước đó bọn họ đều ăn thua thiệt với Diệp Hiên, đối với Diệp Hiên có thể nói là vô cùng kiêng kị.
- Tiên sinh, ta thăm dò một cái cực kỳ quan trọng tin tức, kia Bắc Mang lão ma trăm vạn năm trước liền bắt đầu bế quan, nói là muốn mở ra tòa thứ tư thiên môn, mà kia Bắc Minh giáo chủ cũng là như thế, nếu như hai người này mở ra tòa thứ tư thiên môn, chỉ sợ bọn họ nhất định sẽ ra tay với chúng ta. Hoàng bàn tử trầm giọng nói.