Trên trăm vị thiên kiêu ngũ vị tạp trần, bọn hắn đều muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại không dám vọng động, loại cảm xúc khủng hoảng này đang không ngừng lan tràn, càng có người tâm trí không chịu nổi mà đổ ra rất nhiều mồ hôi lạnh, ướt nhẹp quần áo trên người.
- Đạo huynh, nô gia là Hợp Hoan giáo... .
Sắc mặt nữ tử váy lụa màu hồng trắng bệch, bước ra một bước nhỏ khoản thân cúi đầu trước Diệp Hiên, muốn cúi đầu nhận sai với Diệp Hiên.
Nhưng không chờ nữ tử này nói xong, sắc mặt Diệp Hiên bình tĩnh nói:
- Ta cho phép ngươi nói chuyện sao?
Ầm!
Hư không nổ tung, sụp đổ một phương, Diệp Hiên đánh ra một bàn tay, trực tiếp đánh nữ tử này thịt nát xương tan, lượng lớn tiên huyết đổ trên mặt đất, cả người đã chết không thể chết lại.
- A!
- Ô ô!
Nữ tử này chết, rốt cuộc khiến đã một vài nữ tu sợ vỡ mật, hù đến hơn mười người đều xụi lơ trên mặt đất, càng có người không chịu nổi, dưới chân còn vương vãi một vũng nước đọng, một cái mùi dị dạng đang phiêu tán mà ra.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Trong nháy mắt diệt thiên, sát sinh vạn vật, sắc mặt Diệp Hiên đầy chán ghét, bấm tay bắn ra, một đường kiếm quang kinh khủng tập sát mà tới, mười mấy vị nữ tu trực tiếp bị hắn tháo thành tám khối, tất cả đều chết thảm ngay tại chỗ.
Cực kỳ bi thảm, không đành lòng nhìn thẳng, thủ đoạn của hắn tàn bạo âm độc, cách làm của Diệp Hiên hung lệ như này quả thực khiến những thanh niên thiên kiêu này sợ đến vỡ mật.
Nhưng bọn hắn chăm chú che lấy miệng của mình, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, bởi vì người tâm động phát ra âm thanh, tất cả đều chết thảm trong mắt Diệp Hiên, dù là một tia lực lượng để ngăn cản cũng không có.
- Ta là người thích yên tĩnh, không thích nghe bất cứ thứ gì, các ngươi nghe hiểu không?
Diệp Hiên bình tĩnh nhìn chăm chú hơn mười vị thanh niên thiên kiêu, mặc dù giọng nói của hắn bình thản không gợn sóng, nhưng lọt vào trong tai những người này liền khiến vong hồn táng âm kinh khủng.
- Nghe... Nghe hiểu.
Có người thông tuệ vội vàng khom người đáp, càng hù cho đại bộ phận không dám trả lời.
Oanh!
Kiếm chỉ như thiên, trảm thiên diệt địa, Diệp Hiên vung ra một đạo đại thuật, một thanh thiên đao hiện thế, ầm vang hướng tới những người không trả lời hắn mà trảm diệt.
Sau một khắc, thây ngang khắp đồng, tiếng kêu rên thê thảm, trọn vẹn hơn mười vị thanh niên thiên kiêu bị chặt ngang đứt hết, máu tươi đổ đầy xuống mặt đất, hai đoạn thi thể là nhìn thấy mà giật mình.
Tàn bạo, biến thái, thậm chí hỉ nộ vô thường!
Phương pháp của Diệp Hiên quả thực khiến người không thể nắm lấy, càng khiến cho những người còn sót lại sợ hãi, càng có người bị dọa cho vỡ mật, trong miệng tràn ra mật xanh.
Bịch!
Rốt cuộc, cũng không biết là thánh tử đại giáo phương nào, vậy mà lại trực tiếp quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi đối với Diệp Hiên, trong miệng mặc dù không nói một lời, nhưng cái trán đều đập ra đầy máu.
Điều này tựa như có hiệu ứng mắt xích, một người quỳ xuống liều mạng dập đầu, những người còn lại cũng nhanh chóng phản ứng, hiện tại bọn hắn đã không quan tâm tới tôn nghiêm, chỉ muốn bảo trụ tính mạng của mình, liền quỳ xuống đất dập đầu trước Diệp Hiên.
- Ta để các ngươi quỳ xuống sao?
Diệp Hiên khẽ cau mày, chỉ là hắn nói xong câu đó, lập tức hù cho những người này hãi nhiên ngẩng đầu, bởi vì bọn hắn đã lĩnh giáo qua thủ đoạn tàn bạo vô thường của Diệp Hiên, mặt càng là tràn ngập sợ hãi.
- Đừng!
Vân Tiểu Dao gào khóc khẩn cầu, đáng tiếc đối với Diệp Hiên mà nói, đối với tiểu nữ này khẩn cầu căn bản không có khả năng nhiễu loạn tâm cảnh của hắn.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Sát kiếm hoành thiên, loạn thiên động địa, hư không hiện ra mấy chục đường kiếm mang kinh khủng, tất cả đều ẩn chứa lực lượng Táng Thiên, mang theo khí cơ kinh khủng sát phạt vạn vật chém xuống những thanh niên thiên kiêu còn sót lại.
Phốc phốc phốc!
Huyết vũ phiêu tán rơi rụng, chân cụt tay đứt, càng nương theo lấy tiếng kêu rên sợ hãi tới cực điểm, Diệp Hiên tựa như là giết heo giết chó, ngắn ngủi mấy hơi thở đi qua liền đem số thanh niên thiên kiêu còn sót lại tàn sát một cái, lấp đầy mặt đất đều là những thi thể tàn khuyết không đầy đủ.
- Một bang phế vật, chết cũng tốt, như vậy cũng yên tĩnh một chút.
Diệp Hiên nhàn nhạt nhìn xem máu chảy thành sông trên mặt đất, đối với hơn trăm vị thanh niên thiên kiêu chết thảm trong tay hắn, trong mắt hắn căn bản là không có nửa điểm rung động.
Lúc này, giữa sân chỉ còn lại hai người tỷ muội Vân Tiểu Dao.
Sắc mặt Vân Mộ Tuyết trắng bệch tới cực điểm, cả người đều bị hù đến xụi lơ trên mặt đất, nàng chưa từng gặp qua nhân vật hung lệ kinh khủng như này, trên trăm vị thiên kiêu vừa rồi còn rất tốt, trong nháy mắt liền chết trước mắt của nàng, hơn nữa toàn bộ đều là chết không toàn thây.
- Ngươi... Ngươi là yêu nhân... Ngươi giết bọn hắn... Đại giáo sau lưng bọn hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Vân Mộ Tuyết bị hù đến tinh thần thất thường, nàng chỉ vào Diệp Hiên mà lên tiếng thét lớn.
- Lại là một kẻ ngu ngốc!
Diệp Hiên nhàn nhạt mở miệng, năm ngón tay ầm vang nâng lên, uy năng cực kỳ khủng bố đang hiện ra lòng bàn tay hắn, hiển nhiên sau một khắc liền muốn đem nữ tử này oanh sát ngay tại chỗ.
- Đại ca ca, cầu xin ngươi đừng giết tỷ tỷ của ta, ta thay nàng nhận sai với ngươi.
Mặt nhỏ Vân Tiểu Dao trắng bệch ngăn trước người Vân Mộ Tuyết, mặt phủ đầy nước mắt đau khổ khẩn cầu Diệp Hiên, càng là quỳ xuống không ngừng dập đầu hướng Diệp Hiên.
Diệp Hiên nhíu mày, nhàn nhạt lắc đầu, tiện tay đem uy năng trong lòng bàn tay tiêu tán, mà sau xem nhẹ Vân Tiểu Dao một cái, giọng hắn lộ vẻ trầm giọng nói:
- Tiểu nha đầu nhà ngươi tâm địa thiện lương, rất giống với một cố nhân của ta, chỉ là nàng sớm đã hương tiêu ngọc vẫn. Thiên đạo bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, địa đạo bất nhân táng vong hồn với vạn thế, nhân đạo bất công đương sát lục với nhân gian.