- Đầu... Đầu gỗ... anh mau cứu chị tối đi... cầu xin anh... Mau cứu chị ấy đi...
Thiếu niên Cố Bắc Thần lảo đảo chạy đến bên cạnh Diệp Hiên, lại quỳ gối trước mặt Diệp Hiên không ngừng dập đầu, trán của hắn cũng đã đổ máu.
Khí tức quanh người Diệp Hiên bình thản không gợn sóng, đôi mắt có chỉ vô tình.
- Cố Hiểu Hiểu, cô thấy ấy rồi chứ, ngươi thiện lương không đổi được thế giới này đối đãi tốt cới cô, tính đê hèn của con người đã bại lộ ra, cô còn cho rằng tín niệm của mình là đúng hay sao?
Nếu như cửu thiên kinh lôi nổ vang, lại tựa như hãn hải sóng lớn đanh đánh tới, gọng Diệp Hiên vang lên ở tám phương, cũng để cho Cố Hiểu Hiểu đang thừ người tỉnh dậy, trên khuôn mặt càng là lộ ra một nụ cười thần thánh.
- Đầu gỗ ngốc, Hiểu Hiểu rất hân hạnh được biết cậu, bởi vì cậu đã làm cho Hiểu Hiểu hiểu rõ, thì ra thế giới này là nhiều màu như vậy, nếu như còn có kiếp sau, tôi vẫn hy vọng sẽ làm một người hiền lành.
Một cơn gió mát phất phơ thổi, mang theo sợi tóc đen của Cố Hiểu Hiểu bay nhẹ, cô tựa như tinh linh của gió, đang hiền lành mỉm cười với thế nhân, cô không quan tâm đến thanh Sài Đao ở cổ mình mà đẩy Lão Lý ra sau lưng, giống như hóa thành thiên sứ, giang hai cánh tay nghênh đón huyết ảnh.
Phốc!
Huyết Thủ đáng sợ xỏ xuyên qua lồng ngực Cố Hiểu Hiểu, màu máu thê diễm mà đẹp lạ thường dâng lên, chỉ là trên mặt Cố Hiểu Hiểu vẫn thủy chung treo một nụ cười hiền lành, cho dù là sắp chết, cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
- Chị!
Nhìn một màn như thế, thiếu niên Cố Bắc Thần khóc lóc thảm thiết, càng là như điên chạy tới chỗ chị.
Mà một màn này cũng để cho thôn dân dại ra, mặt mỗi người đều cực kỳ phức tạp, còn có dòng người rơi một giọt nước mắt xấu hổ.
Ùng ùng!
Tầng mây đen che khuất bầu trời chèn ép không gian, lôi đình khủng bố tàn sát khắp nơi, Diệp Hiên ngơ ngác nhìn Cố Hiểu Hiểu, huyết quang thông thiên quán địa quanh thân kia phá tan trời cao, càng làm cho tám phương thiên địa truyền đến cực kỳ đáng sợ nổ vang âm thanh.
Hư không sụp xuống, mặt đất chấn động cuồng bạo, lấy Diệp Hiên làm trung tâm, vết rách cực kỳ đáng sợ ở chân của hắn lan tràn kéo dài ra, hắn từng bước một đi tới Cố Hiểu Hiểu, đôi mắt thê lương mà điên cuồng kia giống như có thể chiếu phá thiên địa vậy.
- Vì sao? Vì sao? Vì sao cho dù có chết, cô vẫn cứ ngu xuẩn như thế?
Khí tức quanh người Diệp Hiên cuồng bạo, hắn hét lớn chất vấn Cố Hiểu Hiểu, cho đến khi hắn đi tới trước người Cố Hiểu Hiểu, cũng để cho huyết ảnh thét chói tai rút lui.
- Nói cho ta, vì sao? Vì sao?
Diệp Hiên gắt gao nắm lấy cổ áo Cố Hiểu Hiểu, cả người đều đã nhưng rơi vào mê man.
Vết máu đỏ thẫm không ngừng tràn ra khóe miệng Cố Hiểu Hiểu, nhưng nụ cười của cô vẫn thần thánh mà lương thiện như cũ, cô si ngốc vuốt ve gò má Diệp Hiên, yếu ớt nói:
- Ngốc... đầu gỗ ngốc... Mẹ tôi nói với tôi... Sinh ra làm người... Làm ơn tất thiện lương... Thế giới này tuy rất tàn khốc... nhưng tôi... nhưng tôi chỉ muốn làm chính mình... tuy sự lương thiện của Hiểu Hiểu rất đần rất ngu... nhưng đây... Đây chính là tôi... !
Nụ cười như thiên sứ tỏa sáng thần thánh, nụ cười Cố Hiểu Hiểu chiếu vào trong mắt Diệp Hiên, hắn kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt mình, hai tay càng là nắm thật chặc.
- Ta tự làm... ta tự làm... ?
Diệp Hiên thì thào lên tiếng, cả người tựa như rơi vào giữa cảnh giới không thể nói nào đó.
- Đúng vậy! Vì sao ta muốn chấp nhất với quấy nhiễu trong tim, vì sao ta phải chấp nhất với chuyện xảy ra ở tâm ma huyễn cảnh? Kỳ thực... Ta... Ta chỉ cần làm xong... Đảm bảo... Bảo vệ được người ta muốn bảo vệ... Cả đời này lòng không thẹn... Chuyện này... Mới thật sự là Diệp Hiên... Chuyện này... Đây mới thật sự là ta!
- Ha ha ha, ha ha ha! Ta đường đường là Bất Tử Thiên Tôn, đường đường là tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, thậm chí ngay cả một cô gái phàm trần yếu đuối cũng không bằng!
Diệp Hiên ngưỡng đầu lên trời cười thảm, dù cười nhưng lại chảy nước mắt, vào thời khắc này hắn rốt cục cũng hiểu ra chính mình, nhưng mà cái giá này cũng là khi Cố Hiểu Hiểu chết mới đổi lấy được.
- Ngốc... đầu gỗ ngốc... Tôi... tôi có thể nhìn mặt cậu không?
Cố Hiểu Hiểu tuyến lưu, cô khẽ vuốt Diệp Hiên gò má, si ngốc phát ra tiếng.
Ô!
Thiên Địa Đồng Bi, cuồng phong gào thét, mái tóc Diệp Hiên phiêu đãng trong gió, một gương mặt thanh tú cũng xuất hiện trong mắt Cố Hiểu Hiểu.
- Ngốc... Ngốc đầu gỗ... cậu... cậu rất đẹp trai... !
Cố Hiểu Hiểu thì thào lên tiếng, cơ thể của cô dần dần lạnh lẽo, bàn tay xoa ở trên mặt Diệp Hiên vô lực rũ xuống trên mặt đất, không còn sinh tức.
- Chị! Chị không thể chết!
Cố Bắc Thần đau đớn khóc lớn, không ngừng diêu động cánh tay của cô, nhưng lại không thể làm cho Cố Hiểu Hiểu tỉnh lại.
Thiên địa tịch liêu, vạn vật không tiếng động.
Diệp Hiên ngơ ngác nhìn cô gái nằm trong ngực mình, huyết quang thông thiên quanh thân tê liệt cả bầu trời, càng làm cho hư không tám phương cuồng bạo sụp xuống, cái lực lượng cực kỳ kinh khủng kia làm cho mảnh không gian nơi đây đều vì đó mà rung động.
- Cố Hiểu Hiểu, cô không có sai, mà ta cũng không sai, sai là thế giới này.
Diệp Hiên êm ái đặt Cố Hiểu Hiểu ở trên đất, quanh người hắn nở rộ khí tức vô tình mà lạnh lẽo, hắn nhìn về phía sống sót thôn dân, trong mắt xuất hiện một cái vô tình mà tàn khốc màu sắc.