Nhìn thấy Diệp Hiên đã bắt đầu mất khống chế, Diệp Khinh Mi lo lắng khuyên can, đáng tiếc đối với Diệp Hiên mà nói cũng không có tác dụng gì, có thể để cho tâm thái hắn mất cân bằng không cách nào khống chế cảm xúc, cũng chỉ có Liễu Bạch Y.
Bỗng nhiên, Diệp Hiên đột nhiên nhìn về phía Thời Không Chủ Nhân, đôi mắt một lần nữa toát ra chút hi vọng.
- Thiên Chủ, ngươi là Thời Không Chủ Nhân, càng có thể thôi động Tuế Nguyệt Trường Hà, cũng chưởng khống thời gian pháp tắc, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể giúp ta, coi như ta cầu xin ngươi, giúp ta lần này, phần ân tình này Diệp Hiên ta vĩnh thế không quên, ngày khác chắc chắn sẽ hoàn trả gấp mười lần.
Tại thời khắc này, tư thái Diệp Hiên đã xuống cực thấp, hắn từ trước đến nay không có hèn mọn cầu xin qua bất kỳ kẻ nào như thế này, nhưng là vì Liễu Bạch Y, lần này đỉnh đầu cao ngạo của hắn đã thả xuống thật thấp, càng là đã từ bỏ cái gọi là tự tôn.
- Cái này... ?
Sắc mặt Thời Không Chủ Nhân trở nên phức tạp, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên bày biện ra một vệt vẻ chấn động, Diệp Hiên hèn mọn khẩn cầu, để nội tâm của hắn hung hăng run lên, bởi vì ở trong lòng Thời Không Chủ Nhân, Diệp Hiên là một người vô cùng cao ngạo, thậm chí ngay cả chí cường vạn cổ đều chưa chắc được đặt trong mắt hắn.
Kia một đoạn tuế nguyệt chung đụng cùng tương lai thân, càng làm cho Thời Không Chủ Nhân biết rõ, Diệp Hiên là người không bao giờ cúi đầu, nhưng hiện tại vì cái người mê man này, hắn lại buông xuống tư thái cùng tôn nghiêm, nội tâm của hắn rốt cuộc cũng làm ra quyết định, cũng coi là ân tình lúc trước tương lai thân bồi dưỡng hắn.
- Tốt!
Thời Không Chủ Nhân ngắn gọn phun ra một chữ này, điều này cũng làm cho Diệp Hiên khom người cúi đầu.
- Tuế nguyệt!
Ầm ầm!
Tuế nguyệt cuồn cuộn, thủy triều mãnh liệt, Thời Không Chủ Nhân câu động Tuế Nguyệt Trường Hà, dòng nước đục ngầu cuồn cuộn hiện ra, trực tiếp trấn diệt trọn tòa thiên cung, lực lượng tuế nguyệt thời không di thiên mạn địa, thậm chí thời không giữa thiên địa đều vỡ vụn cả đi.
Tam đại trường hà, Tuế Nguyệt Trường Hà quán xuyên thời gian cùng không gian, uy năng ẩn chứa trong đó lớn lao, thậm chí Thời Không Chủ Nhân đều không thể chân chính hiểu rõ ảo diệu bên trong.
Chỉ là lần này, hắn muốn giải cứu Liễu Bạch Y, làm biến mất đi lực lượng cấm kỵ trong cơ thể hắn, có lẽ chỉ có lực lượng Tuế Nguyệt Trường Hà mới có thể đạt đến, chỉ là đối với Thời Không Chủ Nhân mà nói là tiêu hao cực kỳ to lớn.
- Tuế nguyệt vô tình!
Trường hà cuồn cuộn, thiên địa ngưng trệ, tuế nguyệt đục ngầu treo ngược rơi xuống, đây cũng không phải là nước sông thực sự, mà là lực lượng của tháng năm, tại Thời Không Chủ Nhân kinh khủng thôi động xuống, mang theo uy năng tuế nguyệt mênh mông vô song tràn vào trong cơ thể Liễu Bạch Y.
Ầm ầm!
Sau một khắc, Liễu Bạch Y hiện ra thất đại thiên môn, luân chuyển kinh khủng trên bầu trời, lực lượng cấm kỵ đáng sợ phát ra từ trong cơ thể hắn, trong giây lát đã cùng lực lượng tuế nguyệt đan vào với nhau.
Rầm rầm rầm!
Không gian nổ tung, vạn vật đều bị diệt, thậm chí chỗ không gian của Diệp Hiên và đám người đều hóa thành hư không, Tuế Nguyệt Trường Hà đang kinh khủng phát uy, không ngừng đi trấn áp lực lượng cấm kỵ trong cơ thể Liễu Bạch Y, uy năng kinh khủng bộc phát ra quả thực để người ta nhìn thấy mà giật mình.
Một cái là lực lượng cấm kỵ trong truyền thuyết, một cái là Tuế Nguyệt Trường Hà trường tồn tuyên cổ, khi mà hai loại lực lượng đan vào một chỗ, đến cùng ai có thể áp chế đối phương, căn bản không người nào biết được.
- Diệt!
Thân thể Thời Không Chủ Nhân đang phát sáng, kinh khủng quang mang tuế nguyệt vô cùng, hắn không chỉ vận dụng Tuế Nguyệt Trường Hà, càng là vận dụng toàn bộ tu vi, chỉ là hai cánh tay của hắn đều đang khẽ run, sắc mặt đều bắt đầu biến có chút nhợt nhạt đi, bày biện ra một trạng thái hư nhược.
Đáng sợ, thật đáng sợ, vô cùng đáng sợ!
Mặc dù Thời Không Chủ Nhân có thể thôi động Tuế Nguyệt Trường Hà, nhưng lực lượng cần thiết để thôi động Tuế Nguyệt Trường Hà quả thực khổng lồ đến không cách nào tưởng tượng, dù là hắn thân là vạn cổ chí cường, thì mức tiêu hao này đối với hắn mà nói đều có chút khó dùng tiếp nhận.
Thế nhưng để chuyện người ta phấn chấn cũng theo đó xuất hiện, lực lượng cấm kỵ vờn quanh người Liễu Bạch Y đang diệt vong từng chút một, thậm chí lực lượng tuế nguyệt tràn vào đến trong cơ thể của hắn, không ngừng đi trấn diệt lực lượng tuế nguyệt rời rạc ở trong cơ thể.
Thời gian đang từng chút một đi qua, sắc mặt Thời Không Chủ Nhân càng trắng đi, cả người đều trông cực kỳ suy yếu, mà Diệp Hiên chăm chú chăm chú nhìn lấy Liễu Bạch Y mê man, hai tay đều đang hết sức nắm chặt, móng tay khấu vào lòng bàn tay lưu ra từng tia từng tia máu tươi đều không tự biết.
Oanh!
Rốt cuộc, một tiếng vang kinh thiên động địa chợt truyền đến, Tuế Nguyệt Trường Hà ầm vang tiêu tán không thấy đâu, Thời Không Chủ Nhân đều lảo đảo lùi lại, phương thiên địa này lần nữa khôi phục lại bình tĩnh.
Cũng là vào thời khắc này, Liễu Bạch Y đang lúc mê man cũng hơi khiêu động mí mắt, cho đến khi hắn chậm rãi mở hai mắt ra, chỉ là đôi mắt khô tịch vô thần, giống như còn lâm vào trong một loại trạng thái nào đó không thể nói hết.
- Liễu Bạch Y!
Diệp Hiên trong giây lát đã đi đến trước người Liễu Bạch Y, càng lớn tiếng kêu gọi tên của Liễu Bạch Y.
Lúc này.
Đôi mắt khô tịch vô thần của Liễu Bạch Y cũng đã dần dần tập trung, mắt trong dần dần bày biện ra dung nhan Diệp Hiên đang lo lắng.
- Diệp... Diệp huynh?