Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 210 - Chương 210 - Dằn Vặt Tàn Khốc (2)

Chương 210 - Dằn vặt tàn khốc (2)
Chương 210 - Dằn vặt tàn khốc (2)

Diệp Hiên sâm lãnh cười một tiếng, nụ cười của hắn có một thứ gì đó quỷ dị đáng sợ không nói lên lời, cũng để cho đáy lòng thiếu niên phát lạnh, cảm giác sẽ sắp xảy ra chuyện cực kỳ không tốt.

Ầm!

Chợt, chỉ thấy Diệp Hiên bỗng nhiên ném thiếu niên vào trong đầm nước, để thiếu niên ướt nhẹp cả người, mà sau đó lại chỉ hướng đến tảng đó to lớn bị thác nước nghìn trượng kia đánh, nói:

- Nhiệm vụ của cậu hôm nay chính là bò lên tảng đá này, nếu cậu không làm được nhiệm vụ ta giao cho ngươi, ta sẽ cho cậu biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

Nhìn cái lực trùng kích đáng sợ kia của thác nước nghìn trượng, sắc mặt Cố Bắc Thần đại biến, càng là hét lớn với Diệp Hiên:

- Anh điên rồi sao, dòng nước chảy này có lực lượng kinh khủng như vậy, không đợi tôi bò lên đó thì tôi cũng đã chết mất rồi.

Thiếu niên vừa nói, vừa không ngừng bơi lại về bờ, hiển nhiên căn bản không thể làm theo lời Diệp Hiên nói.

Chợt.

Một cành liễu không biết từ đâu ra lại xuất hiện ở trong tay Diệp Hiên, huyết quang được rưới vào, cành liễu này trong nháy mắt bay thẳng, mà sau đó lại mang theo một lực cực kỳ đáng sợ, cuồng bạo quật tới thiếu niên.

Ba!

Hư không nổ vang, không đợi thiếu niên bò lên bờ, chỉ thấy sau lưng hắn đã da tróc thịt bong, máu tươi tràn ra, đau đớn làm cho hắn hét thảm.

- Diệp Hiên, cái tên khốn kiếp này, tôi sẽ giết anh.

Thiếu niên tức giận hét lớn, trong mắt đều là thù hận.

- Chỉ bằng loại phế vật như cậu đây?

Ba ba ba!

Roi liễu bay qua khoảng không quật mạnh xuống, cái mảnh huyết quang kia đã quất Cố Bắc Thần máu me đầm đìa, càng làm cho tiếng gào thét của hắn càng trở nên yếu ớt.

- Hôm nay nếu như cậu không bò được lên tảng đá này, vậy thì cậu sẽ chết dưới roi của ta.

Diệp Hiên lạnh lùng lên tiếng, hiển nhiên hắn tuyệt đối không phải chỉ nói một chút mà thôi, nếu như thiếu niên dám không nghe theo lời của hắn, Diệp Hiên thật sự sẽ dám quất chết Cố Bắc Thần.

- Diệp Hiên, tôi sẽ giết anh, tôi muốn báo thù cho chị tôi.

Đôi mắt thiếu niên nhãn như sắp nứt ra, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Hiên, mà sau đó lại bỗng nhiên ra sức bơi tới chỗ tảng đá.

Diệp Hiên cầm liễu roi trong tay, lạnh lùng âm hiểm nhìn bóng dáng thiếu niên trong nước, một nụ cười nhạt theo khóe miệng hắn câu ra.

Diệp Hiên làm sao có thể không biết thiếu niên bởi vì Cố Hiểu Hiểu chết, không chỉ có thù hận cực lớn đối với thôn dân cùng huyết ảnh, mà kỳ thực ở trong nội tâm của hắn, đối với Diệp Hiên hắn đây cũng có hận ý sâu đậm?

Chỉ là Diệp Hiên cũng không thèm để ý tới cái lòng thù hận này, nếu Cố Bắc Thần đã muốn báo thù cho chị của mình, vậy thì hãy để cho hắn tự mình làm.

Hơn nữa Diệp Hiên rất tin tưởng, ở trong cái lòng hận thù này, Cố Bắc Thần sẽ trở thành thanh đao sắc bén nhất trong tay hắn, vì hắn sát lục chúng sinh nhân gian, cuối cùng trở thành một tồn tại khủng bố như Tu La.

Có lẽ sẽ có người hỏi, tu vi Diệp Hiên tuyệt thế, hà tất gì phải làm điều thừa, trực tiếp giết thiếu niên, nào có nhiều phiền phức như vậy.

Nhưng ở trong nhận thức của Diệp Hiên, làm một người hiền lành hóa thành người chí ác, người như thế không thể nghi ngờ mới là kẻ đáng sợ nhất, Diệp Hiên cũng hiểu rất rõ, thuộc hạ của hắn chỉ thiếu một người như vậy, mà Cố Bắc Thần chính là thí sinh tốt nhất.

Hơn nữa ngày sau đối với một ít con kiến hôi mà nói, nếu như mọi chuyện đều cần Diệp Hiên tự mình ra tay, vậy đây cũng là một hành vi mang cảm giác tự đánh rơi giá trị con người.

Trong đầm nước.

Thác nước nghìn trượng vẫn không ngừng đánh xuống, thiếu niên ra sức giãy dụa trong nước, mỗi khi hắn vừa đụng vào tảng đá, cái dòng nước khủng bố kia lại đánh xuống, trực tiếp khiến cho hắn bị cuốn vào giữa đáy nước.

Máu tươi lại chảy từ khóe miệng Cố Bắc Thần, tựa như xương cốt cũng không biết đã gãy mấy cây, nhưng nội tâm lại được thù hận chống xuống, Cố Bắc Thần dựa vào ý chí cực kỳ bền bỉ không ngừng leo lên tảng đá.

Mặt trời lặn xuống phía tây, màn đêm buông xuống.

Giữa đầm nước, cả người thiếu niên tắm máu, một đôi bàn tay đổ nát gắt gao nắm lấy tảng đá không thả, mặc cho dòng nước kinh khủng kia trùng kích, hắn vẫn đang cắn răng leo lên phía trên.

Rốt cục, lúc này đây thiếu niên cũng đã không còn bị dòng nước kia cản trở, hắn vừa mới bò trên tảng đá, chỉa vào dòng nước cực kỳ khủng bố, suy yếu hét lớn với Diệp Hiên:

- Tôi... Làm được... Tôi làm được...

Ầm!

Cố Bắc Thần rốt cục cũng không nhịn được, lần nữa bị dòng nước đánh rơi xuống, vào lúc này cũng đã hôn mê, mà một mảnh huyết quang lại đưa nâng hắn lên, bay thẳng đến chỗ Diệp Hiên.

Da tróc thịt bong, xương cốt gãy, miệng càng không ngừng chảy máu, đây chính là thân thể thiếu niên bây giờ, nếu không có người chữa trị, chỉ sợ dùng không bao lâu, Cố Bắc Thần cũng sẽ chết ở chỗ này.

Nhìn một màn trước mắt này, Diệp Hiên cũng không có nửa điểm thương hại, một chút huyết quang xuất hiện ở ngón tay hắn, mà sau đó lại bỗng nhiên điểm tới thiếu niên, cũng để cho thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn, từ từ mở hai mắt ra.

Ba!

Liễu roi hoành khoảng không quật xuống, tức thì đánh thân thể giập nát của thiếu niên một cái lảo đảo, để thiếu niên đau đớn hét lên, Diệp Hiên tàn khốc lên tiếng.

- Nếu còn chưa chết, lập tức ngồi xuống cho ta, dựa theo bộ công pháp này tu luyện tới sáng sớm ngày mai, nếu cậu không đạt được tầng thứ nhất bộ phận công pháp này, ta sẽ giết cậu.

Diệp Hiên âm lãnh lên tiếng, thuận tay ném một quyển sách tới trước người thiếu niên, bước ra một bước cả người cũng quỷ dị biến mất.

Bình Luận (0)
Comment